Giật mình tỉnh dậy, Lạc Vân vẫn không khỏi cảm thấy hoảng sợ. 
Thì ra, trong lúc bất tri bất giác, y cũng đã ngủ gật trên bàn ăn. 
Chỉ là, căn bản không có thời gian suy nghĩ nhiều, lúc này, y cũng đã lập tức chạy đến bên bếp lửa. Sau khi mở nắp nồi, phát hiện cơm bên trong cũng không bị cháy, y mới có thể thở ra một hơi. 
Nơi mà y dùng để nấu cơm, liền là phòng bếp đã bỏ hoang nhiều năm của Thiên Vân Quan. 
Thân là một cô nhi không cha không mẹ, từ nhỏ đã tự gánh vác mọi chuyện, nên việc nhóm lửa hay nấu nướng này, đối với Lạc Vân mà nói, hiển nhiên cũng không phải là chuyện to tát gì. 
Giống như Lạc Vân đã nghĩ, cơm sau khi nấu ra, màu sắc lẫn hương vị quả thật đều không được tốt cho lắm. Thế nên, sau khi xới ba bát cơm đặt lên bàn, y cũng đã nhân lúc lửa trong bếp còn cháy mà nấu thêm một bát mì cho mình. 
Đã để trong thời gian dài, nên mì gói hiển nhiên cũng sẽ có chút biến vị. Nhưng chí ít, vẫn nằm trong phạm trù mà một người bình thường có thể chịu được. Quan trọng nhất là, vẫn tốt hơn dịch dinh dưỡng vừa nhạt nhẽo lại tràn ngập mùi thuốc kia rất nhiều. 
Sau khi ăn no xong, nhìn xem đồng hồ, xác định vẫn còn tầm năm phút nữa mới đến nửa đêm canh ba, Lạc Vân liền bắt đầu chuẩn bị thực hiện nhiệm vụ. 
Kỳ thực, y vốn có thể dời nhiệm vụ sang ngày mai, thậm chí là 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/minh-hon-bat-dau-bi-le-quy-treo-giuong/3033764/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.