Chương trước
Chương sau
Tiếng ếch kêu ột ột trong đêm hè, buổi tối ở làng quê hẻo lánh nằm một góc bên trong địa đồ. Một nhóm người dựng lều trại cùng nhau ngủ một đêm ở mảnh đất trống trải này, bởi vì nơi này khá vắng vẻ nên nhà cửa chỉ tập trung ở một nơi, phía bên bọn họ hoàn toàn là mảnh đất trống, vài cộng cỏ mọc lên, cách đó không xa là một cải nghĩa trang đơn sơ của thôn làng, nơi chôn cất những thi thể đã an nghỉ.

"Này An, đây là quê của ông hả." Một chàng trai có mái tóc đỏ chói mắt đi lại gần trang trai có khuôn mặt tuấn tú dáng người mảnh khảnh đang bận rộn đục cột cố định lều. Hai người là bạn thân trong khi học cấp ba, sau này quyết định học đại học cùng trường với nhau, nào ngờ khi đăng ký nguyện vọng, hai người đều điền cùng một nguyện vọng, đến khi gặp nhau trong lớp học thì mới vỡ lẻ hóa ra bạn thân có cùng sở thích với mình.

"Ừ, tôi ở đây đến khi ba mẹ dọn lên trấn trên." Tôi gật đầu trả lời.

Tôi là Nguyễn Hoài An, người bên cạnh là bạn thân sáu năm của tôi tên là Trần Minh, hai chúng tôi đều là sinh viên năm ba ngành khảo cổ. Một tháng trước tôi có một giấc mơ khá kỳ lạ, tôi mơ mình ngồi trên một chiếc xe buýt xập xệ cũ kỹ, không biết chiếc xe chạy đến đâu nhưng bên trong xe chỉ có duy nhất một mình tôi.

Tôi ngồi trên xe lắc lư cả người, không biết trôi qua bao lâu cuối cùng chiếc xe dừng lại trước một con đường hẻo lánh. Trong giấc mơ tôi thấy mình đi xuống xe sau đó men theo đường cây mà đi sâu vào trong.

Mặc dù là mơ nhưng tôi bên trong giấc mơ nhớ rất rõ đó là con đường đi đến thôn làng lúc nhỏ tôi từng sinh sống. Bên trong thôn làng đều thiêu vắng vẻ, người dân chẳng có lấy một ai, tôi đi qua từng nhà gọi từng tiếng nhưng chẳng có ai đáp lời.

Cảm thấy kỳ lạ tôi đi đến căng nhà củ mà gia đình tôi từng ở, hiện tại căn nhà này là của bác cả, người anh của ba tôi, hai nhà đã gạch mặt nhau từ sáu năm trước, khi ấy tôi hoàn toàn không hiểu chuyện gì xảy ra chỉ biết kể từ đó gia đình tôi không về ngôi làng này nữa.

Bên trong căn nhà u ám, hương khói tỏ ra nghi ngút, trước bàn thờ có một người đàn ông không ngừng dập đầu, cả người run rẩy trong miệng lẩm bẩm không ngừng, cả người gầy yếu giống như nhịn đói đã lâu.

Tuy đã lâu không gặp nhưng chỉ nhìn sơ tôi đã có thể nhận ra người đàn ông này là ai, đây chính là bác cả của tôi.

Thôn này được gọi là Nguyễn gia thôn, những người sinh sống bên trong làng đa số đều mang họ Nguyễn, tuy nhiên không phải tất cả đều có quan hệ máu mủ với nhau, chỉ là do mọi người có cùng họ với nhau mà thôi.

Ông bà nội của tôi sinh ra bốn người con, ba trai một gái, ba tôi đứng hàng thứ ba trên ông có một người anh, dưới ông là cô tư cùng chú út. Tuy nhiên khi còn bé chú út không may mất sớm hiện tại chỉ còn ba anh em.

Sau khi ông bà nội mất tình cảm anh em vẫn luôn gắng bó, sau khi cô tư đến tuổi lấy chồng hai người liền cùng nhau hùng tiền lại mà gả cô để cô có chút tài sản trong người khi lấy chồng xa.

Quá sáu năm hiện tại nhìn người bác từng rất yêu thương tôi ốm yếu trước mặt khiến tôi không khỏi bùi ngùi đau lòng, chuyện của người lớn tôi thật sự không hiểu nổi cũng chẳng biết lý do tại sao hai gia đình lại gây gỗ với nhau nhưng đối với tôi bác cả vẫn là bác cả.

Tôi đi vào nhà quỳ xuống bên cạnh ông nhỏ giọng gọi: "Con chào bác cả."

Nhưng dường như ông không nghe thấy giọng nói của tôi vẫn lặp lại những động tác dập đầu lầm bầm như trước.

Tôi thấy vậy tưởng rằng ông không nghe thấy vì vậy tiếp tục nói, nhưng dù tôi có gọi thế nào ông giống như không nghe thấy. Tôi không chịu được liền đưa tay đẩy người ông nhầm ngăn chặn động tác của ông, tuy nhiên điều khiến tôi kinh ngạc chính là bàn tay tôi lại xuyên qua người ông hoàn toàn không chạm được vào ông.

"Sao lại như vậy." Tôi kinh ngạc rút tay trở về sau đó một lần nữa thử chạm vào người ông, nhưng vẫn như vậy bàn tay tôi xuyên qua cơ cơ thể ông, hoàn toàn không có cảm giác chạm vào người ông.

Tôi hoang mang cực kỳ, rút bàn tay ra tôi đưa lên ngang mặt nhìn thử nhưng rõ ràng bàn tay tôi chẳng làm sao cả nó vẫn là một màu da bình thường của những chàng trai mạnh khỏe.

Trong lúc tôi nghi ngờ thì nghe thấy bác cả không còn lầm bầm nghe không hiểu như lúc đầu nữa mà là một câu nói ngắt quãng khiến người nghe đầy mê mang.

"Xin... Xin ngài hãy... chắc chắn tôi sẽ đem..."

Một câu nói mơ hồ không rõ, nhưng nội dung của nó giống như là một tín đồ đang nhờ thần linh ban phước. Tôi khó hiểu nhìn bàn thờ bên trên, khi nãy tôi cứ tưởng đây là bàn thờ tổ tiên của Nguyễn gia nhưng hình như không phải, bên trên hoàn toàn trống rỗng chẳng có bài vị hay hình ảnh của những người đã khuất, các vị trưởng bối của Nguyễn gia đâu cả.

Tôi nhớ rõ khi trước còn thấy ba tôi thờ cúng ông bà trên bàn thờ, vậy sao đến khi bác cả tôi ở lại không thờ cúng tổ tiên của mình.

Trong lúc tôi đang khó hiểu thì trước mặt bỗng nhiên tối sầm bên tai văng một giọng nói đầy từ tính mà âm trầm:

"Đến đây."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.