Từ trong giấc tỉnh dậy tôi cảm thấy trái tim mình đập cực kỳ nhanh, vừa hoảng loạn vừa hoảng hốt tôi bật khỏi giường ôm lấy trái tim mình, những người bạn cùng phòng cũng bị tôi làm hết hồn mà không ngừng nhìn sang hỏi thăm.
Tôi ổn định lại hơi thở của mình rồi xua tay với bọn họ sau đó chạy vào nhà vệ sinh. Nhìn bản thân trước gương tôi không khỏi cảm thấy giấc mơ ấy quá chân thật, giọng nói cuối cùng ấy giống như len lỏi vào đầu óc tôi mà không ngừng lặp lại.
"Đến đây... Đến đây..."
Tôi đưa tay lên ôm lấy đầu mình rồi lầm bầm: "Rốt cuộc là tôi phải đến đâu."
Cả ngày hôm ấy tôi cứ như người mất hồn mà trôi qua, bạn bè nhìn thấy hỏi thăm tôi nhưng rốt cuộc tôi cũng không kể cho bọn họ về giấc mơ của mình.
Từ hôm đó trở đi mỗi lần tôi nhắm mắt lại chìm vào giấc ngủ liền mơ đi mơ lại giấc mơ ấy đến khi gần tỉnh dậy thì giọng nói âm trầm ấy lại vang lên, mỗi lần đều chỉ có một câu như thế.
Dần dần tinh thần tôi trở nên hoảng hốt, hai mắt mơ màng. Giáo sư có danh tiếng nhất trong khoa tôi, thấy học trò giỏi của mình như vậy liền không nhịn được mà kêu tôi lên văn phòng hỏi thăm.
Cuối cùng tôi không nhịn được mà nói với giáo sư về giấc mơ của mình. Thầy ấy nghe xong liền trầm tư một chút rồi thở dài dẫn tôi đi gặp một người bạn của thầy.
Người bạn này là một đạo sĩ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/minh-hon-bat-dac-di/3031608/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.