Hai người đi khoảng một đoạn liền nhìn thấy người, lúc này Trần Quân đang ghim máy đo xuống đất một cách nhanh chóng.
Tôi nhanh chóng chạy đến bên cạnh mà nói: "Chú ơi để cháu giúp ạ. Cháu cũng biết sử dụng những thứ này."
Khi hai người đến gần Trần Quân đã có thể cảm nhận được nhưng không hèm quan tâm, cứ nghĩ là người nào đó muốn đi vòng vòng nhìn xung quanh nhưng không ngờ là đặc biệt chạy theo để giúp đỡ. Ông ta ngước đầu lên nhìn tôi vẻ mặt nghi hoặc:
"Không cần tôi có thể làm được."
"Không... Cháu không phải ý đó." Tôi vội vàng xua tay sợ người ta hiểu lầm: "Cháu muốn giúp chú cho nhanh hơn để chú cũng có thể nghi ngơi một chút ạ."
Trần Quân nhìn tôi chằm chằm, làm quân nhân mấy chục năm ông ta có thể phân biệt được hiện ý hay ác ý đến từ một người, khi nghe tôi nói xong ông ta có thể cảm nhận rõ ràng lòng tốt của tôi. Lời nói của tôi hoàn toàn phát ra từ tấm lòng.
"Vậy thì nhờ cậu. Nơi này không biết như thế nào vì vậy hai người đi cùng nhau nhé." Ông ta cuối cùng cũng mỉm cười đưa cho tôi phân nửa thiết bị rồi dặn dò.
Tôi đưa tay nhận lấy rồi ngoan ngoãn đáp lại: "Vâng, cháu sẽ nhanh chóng làm xong ạ. Chú cũng cẩn thận ạ."
Sau đó tôi cùng Lý Khanh Ly chia tay với Trần Quân mà đi về hướng khác.
"Mấy thứ này dùng để làm gì vậy." Lý Khanh Ly hiếu kỳ nhìn những thiết bị trên tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/minh-hon-bat-dac-di/3031595/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.