Cuồng phong rần trời, sấm chớp, mây mù phủ lên tất cả...
Những con thuyền lớn bị sóng đẩy chao đảo, trong khi thuyền con xấu số bị vùi lật dưới cơn sóng dữ, mảnh gỗ, huyết nhục trôi nổi trên biển...
“Hải thần... Hải thần nổi giận...” Tiếng hết thất thanh của một ngư dân đang chèo lái con thuyền ra xa hải phận này.
Không chỉ có ông ta mà những ngư dân ở đây ai cũng thấy rõ thân ảnh khổng lồ vươn xa mưa mù, chạm đến đỉnh trời mây kia kinh thiên thế nào. Sự hùng vĩ của nó như đang lột hết tất cả nỗi sợ hãi của con người, gây cho không trung này một cỗ u ám khó chịu, một sự chết chóc...
“Chạy nhanh...”
“Mẹ ơi... Cha ơi...” Những đứa trẻ trên thuyền nỉ non trong lòng cha mẹ chúng, sợ hãi không dám nhìn ra kia...
“Chạy nhanh...”
“Bà con chạy mau...”
“Trời phạt, trời phạt...”
Thứ đó chỉ mới ở xa xa thôi mà đã gây nên áp lực không hề nhỏ như thế này rồi, huống gì là ở gần đây.
Quả đúng như trong tâm niệm của các ngư dân kia, cuồng phong gào thét, thiên địa dị tượng đều bị tám khối đá ngăn chặn bên trong, cả vùng biển này như sắp trở thành một mảnh thiên địa riêng biệt với bên ngoài.
Dưới đại dương sâu thẳm cuồng loạn, sóng ngầm huỷ diệt chẳng kém gì trên mặt biển. Chỉ còn lại bốn năm sợi tiên xích càng làm hung thú ra sức dãy giụa, khuất động biển sâu...
Bà lão cắn răng nhìn ra cuộc hỗn chiến ngoài khơi xa, chỉ mãi tập trung chuẩn bị hiến tế nên bây giờ bà ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/minh-hoa-thien-tue/1738969/chuong-154.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.