Nhưng... Lúc miệng con rắn cách Minh Hoa một thước thì không sao đi sâu hơn được nữa, bỗng một giọng nói vang lên từ phía trước: “Hừ, một con giun như ngươi mà cũng dám chạm vào chủ nhân sao.”
Tiếng nói vừa dứt lời, cái thân đầu bên trái con rắn lập tức đứt lìa khỏi cổ, con rắn rít lên từng tiếng đau đớn, nó cảm giác được cục đá kia cực kỳ nguy hiểm, không quan tâm đến con mồi nữa, nó dùng tốc độ nhanh nhất ngay lập tức bò đi ngay khỏi chỗ nguy hiểm này.
Trên đường chạy cũng khiến các con vật nhỏ khác sợ hãi tránh vào hốc cây, bụi cỏ, có con thì chui ngay xuống đất, con thì bay đi mất...
Hòn đá nhìn qua chỗ Minh Hoa, miệng lẩm bẩm: “Người nên nhanh chóng lấy lại lực lượng của người thôi chủ nhân, bây giờ đến cả con giun cũng không coi người ra gì nữa là là...”
Cánh rừng rộng lớn phía dưới thượng nguồn, từng hàng cây trăm năm mọc sát nhau chi chít vươn lên tranh ánh nắng, ở dưới những bụi cỏ rậm rạp chắn lối, đôi lúc trên các nhánh cây còn có lũ thú rừng, tiếng chim líu rít, trong rừng đôi lúc còn vang vọng giọng nói của ba người bọn Minh Hoa.
Vì thông đạo để quay về thế giới của hai cô đã mất đi, Phong Nha thuyết phục hai người đi theo nó. Phải dỗ ngọt lắm cả hai mới dám đồng ý đi theo, vì vốn dĩ thế giới này quá xa lạ với cả hai nên có phần hơi không an tâm. Và cũng một phần vì Phong Nha bày ra kiến thức cao thâm nên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/minh-hoa-thien-tue/161936/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.