Nguyễn Thành Trung Tuấn chỉ lẳng lặng nhìn ông nhẹ rồi cũng lướt qua giọng nói nhỏ nhẹ lên tiếng.
" Không có lệnh của tôi bất kì người nào dám bước vào phòng thì tự chịu lấy hậu quả. "
Nói xong liền bỏ một mạch về phòng. Ông quản gia vẫn đứng ở đó khá ngạc nhiên. Từ trước đến nay Nguyễn Thành Trung Tuấn chưa từng nói ra những lời đáng sợ tới như vậy thế mà giờ chỉ vì một cô gái mà có thể nói lời lạnh lẽo đến thế. Thì có thể khẳng định rằng cô gái này trong lòng thiếu gia hết sức quan trọng.
Nguyễn Thành Trung Tuấn đưa Lê Diệp Hoa vào phòng mình rồi đặt cô nhẹ nhàng xuống phía giường ngủ. Nguyễn Thành Trung Tuấn nhìn mê đắm Lê Diệp Hoa. Ngay lúc này anh chỉ muốn nói với cô những chuyện mình đã trải qua trong quá khứ. Cũng có lúc anh chỉ muốn nói mình đã khó chịu đến mức nào khi cô từ chối lời tỏ tình của mình.
Nguyễn Thành Trung Tuấn nhìn cô rồi lại mỉm cười. Anh vuốt ve lấy khuôn mặt ửng hồng kia mà nâng niu.
" Lê Diệp Hoa em có biết là anh rất nhớ em không? Nhớ đến mức chỉ muốn từ bỏ hết tất cả mà chạy đến bên em. " vừa nói khuôn mặt anh vừa đau đớn nhìn cô.
" Nhưng em ơi nếu như không có tiền không có tương lai thì làm sao anh dám ở bên cạnh em? Em xinh đẹp như một bông hoa hướng dương còn anh chỉ là một bụi cỏ nhỏ làm sao mà vương tới được? " nước mắt anh chảy ra.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/minh-hay-yeu-nhau/3466822/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.