Thành thị xa lạ, con người xa lạ, hết thảy đều xa lạ, điều này làm cho Chương Chung không khỏi nhớ đễn những ngày phiêu bạt.
Hắn là một cô nhi, từ khi có trí nhớ tới nay đều không có người nhà, đi theo một đám lưu dân đi tới các thành trấn. Thế nhưng, hắn là một người may mắn, năm tám tuổi hắn dược trang chủ Ngọc trang Long Tĩnh thu dưỡng, thành một trong bảy người con nuôi của hắn, một năm đó, hài tử thứ chín của trang chủ Long Ngọc còn chưa đầy ba tuổi.
Lần đầu tiên nhìn thấy hắn chỉ cảm thấy thiếu chủ vạn phần đáng yêu nhu thuận, lui ở trong lồng ngực của phu nhân, mồm miệng không rõ kêu “Nương”, cao hứng sẽ cười khanh khách không ngừng, mất hứng sẽ há miệng khóc đến không biết trời đất đâu, bị làm cho nóng nảy thì sẽ quay mông về phía người khác ai cũng không để ý tới, tóm lại là chơi rất vui.
Mỗi phiên chợ hội, hội chùa, phu nhân mang theo thiếu chủ ra ngoài chơi thì nhất định sẽ có người ôm nam đồng lại nói ‘Khuê nữ nhà ngươi thật đẹp mắt, ngươi xem nhi tử nhà ta cũng rất tuấn tú, chúng ta kết thân đi’
Tiểu thiếu chủ chắn chắn sẽ trừng mắt hô ‘ngươi mới là khuê nữ!’
Phu nhân bình tĩnh dỗ thiếu chủ, liếc đối phương một cái ‘con ta còn tuấn tú hơn con nhà ngươi, ta không cần con dâu xấu’
Thiếu chủ trước đây chính là bộ dáng phấn điêu ngọc mài như thế, bất luận là ai nhìn thấy đều sẽ nói đây là tiểu tiên đồng, lần đầu tiên hắn nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/minh-hau-that-tuy-hung-minh-hau-ngan-nham-tinh/1319931/quyen-1-chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.