Phượng Giác ôm cánh tay nhìn hai người đang tranh đấu nhăn lại mi, chiêu thức giống nhau, binh khí giống nhau, không ổn, rất không ổn.
Nếu như nói đến kẻ địch khó chiến thắng nhất trên thế gian này, vậy thì đó chính là chinh mình, thế nhưng đối phương một mực không phải là chính mình, Phượng Giác liếc mắt, nhìn thấy người mai phục chậm rãi vây quanh lại, không khỏi cười lạnh một tiếng, tay vẫy một cái, một cái đàn ngọc xuất hiện, bay trước người. Cầm này tên là Phiêu Nhiên (bồng bềnh),xuất thân từ Nam Hải, thân là Ô Kim mộc, dây làm bằng tàm ti, phối hợp với phụ hồn Ngọc Bạch tuyết lê của Phượng Giác rất hợp.
Tiếng thứ nhất gió chợt nổi lên, tiếng thứ hai thiên địa biến sắc, tiếng thư ba hoa tuyết bay xuống, tiếng thứ tư song băng sơn hà, tiếng thứ năm vạn vật hóa sương.
Đây là truyền thuyết của Phiêu Nhiên, ngón tay của Phượng Giác gẩy nhẹ một cái, một khúc Vạn dặm tuyết vang ra từ đầu ngón tay của cậu, mọi thứ trong phạm vi mười thước hết thảy hóa thành tượng băng, theo cậu biểu diễn, tuyết càng lúc càng nhiều, những mà, cũng chỉ có một tấc vuông xung quanh bọn họ, chẳng biết từ lúc nào một tầng kết giới mở ra, cách trờ thế giới bên ngoài, lúc này mọi người còn hoàn toàn không biết.
Long Ngọc cùng Mạt Thức chiến không phân cao thấp, điều này làm cho Long Ngọc không khỏi nhìn hắn một cái, không nghĩ tới tiểu tử này còn có chút bản lĩnh, chiêu thức của Tu La không phải dễ học như vậy, hơn nữa hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/minh-hau-that-tuy-hung-minh-hau-ngan-nham-tinh/1319930/quyen-1-chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.