Chương thứ mười
Ngàn năm khó sửa yêu tính hung, ánh trăng trên đá thấy chân dung
Cửu Minh đóng cửa, lại vẫn chưa yên tâm mà thi hạ tiếp pháp chú, đến khi xác định chắc chắn không ai có thể xâm nhập mới nhẹ nhàng thở ra, quay đầu nhìn về, một hơi vừa thở ra ban nãy ngay lập tức lại hít vào.
Hắn vừa rồi căn bản là nhất thời xúc động mới nói như vậy, chứ thật ra, trong đầu hoàn toàn không chút manh mối tiếp theo sẽ làm thế nào.
Hiện giờ trong phòng chỉ còn một mình hắn, quả nhiên là đã cưỡi lên lưng cọp.
Nguyên thần thoát thể? Thiếp hồn giao hoan? Tâm ý tương thông?!
Đùa cái trò gì vậy?! Ai muốn tâm ý tương thông với cái tên gia khỏa đã bẻ gẫy hai cánh của hắn, lại còn đá hắn vào Tỏa Yêu Tháp nhốt đến hai ngàn năm kia?!
Bất quá bây giờ mà bảo hắn trơ mặt quay ra tìm lão Huyền Quy Tinh nghĩ cách khác thì quá sức mất mặt, hồng phát yêu quái tà mắt liếc sang, hừ lạnh một cái, quản y làm cái gì! Cái tên gia khỏa kia chết cũng đáng!
Gác chân ngông nghênh ngồi xuống bên giường.
Căn phòng quá mức yên lặng, ngay cả tiếng hô hấp của Phi Liêm hắn cũng nghe không thấy, Cửu Minh trừng mắt nhìn hình dáng đang nằm trên giường, cuối cùng vẫn nhịn không được đi tới, gia khỏa kia …. chắc sẽ không mạc danh kỳ diệu mà cứ thế duỗi chân[1] đi?
Nhìn rồi lại nhìn, đám tiên thảo bảo bối lão Huyền Quy Tinh cất giấu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/minh-duc-kien/3093977/quyen-2-chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.