Chương thứ chín
Một quẻ là hung hay là cát, vật ta đánh mất trả về ta
Cung tên vốn là vũ khí đánh tầm xa, hiện giờ Nữ Bạt lại cách hắn chưa đến nửa trượng, cung tên hiển nhiên đã không còn tác dụng.
Cửu Minh tay trái nhoáng lên một cái thu hồi Vãn Nguyệt Trường Cung, lúc này mới cảm thấy ngón tay vừa kéo dây cung vô cùng đau đớn, giống như sắp đứt hẳn đến nơi, đáng tiếc lúc này hắn căn bản không còn tâm sức đâu mà quan tâm đến nó. Nữ Bạt trước mặt cả người tản ra khắc khí, ánh mắt lạnh lẽo xuyên qua đám tóc rối bù vẫn trừng trừng nhìn về phía hắn, toàn thân không nhúc nhích, tình trạng này so với việc nàng có bất cứ động tác gì còn dọa người hơn.
Ngồi yên chờ chết vốn không phải thói quen của Cửu Minh, yêu khí màu đỏ cũng bắt đần tản ra trên người hắn, đúng là chiêu năm đó đã khô chết vô số thiên binh yêu quái trên đỉnh Thiên Uyên, yêu khí xích hồng như cự xà cuồng vũ, những nơi tràn qua đều lập tức nứt nẻ. Nữ Bạt cự nhiên tránh cũng không tránh, cả người đều bị bao phủ trong yêu khí diễm hồng.
Đáng tiếc, lấy hỏa công hỏa có khác gì làm bừa. Mặc cho hắn có thúc dục yêu lực thế nào, Nữ Bạt vẫn như trước một chút cũng không bị ảnh hưởng.
Phi Liêm đứng cách đó không xa nhìn hai con hạn yêu giao chiến, trong lòng biết rõ trăm dặm đồng cỏ quanh đây có khi một trăm năm nữa cũng chưa chắc mọc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/minh-duc-kien/3093976/quyen-2-chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.