Lúc Trác Dụ đến, cảm xúc của mọi người vẫn rất sa sầm, bầu không khí trong cửa tiệm khác hẳn ngày xưa, kìm nén ngột ngạt như chuẩn bị mưa như thác đổ.
“Cô giáo cô đâu?”
“Ở bên trong mãi chưa ra.” Lữ Lữ lo lắng bảo: “Chị ấy không cho tôi vào, bảo muốn yên tĩnh một mình.”
Trác Dụ giơ tay tỏ ý đã hiểu, sau đó anh vén rèm ra, trở tay đóng chặt cửa lại.
Khương Uyển Phồn nằm nhoài người trên bàn làm việc, đầu vùi vào giữa hai cánh tay, mái tóc dài như gấm được búi lên một cách qua loa, chiếc kẹp tóc cố định bất động. Trác Dụ tiến tới, nhẹ nhàng áp lòng bàn tay lên gáy cô, sự ấm áp lan truyền đến, Khương Uyển Phồn giật giật người, sau đó quay mặt lại nhìn anh với đôi mắt lộ rõ vẻ mệt mỏi.
Nhìn nhau một hồi, cô lại vùi đầu vào khuỷu tay: “Anh xoa giúp em đi, cổ đau quá.”
Trác Dụ làm theo, lực tay lúc nhẹ lúc mạnh đan xen nhau đem lại cảm giác thư thả vô cùng. Cuối cùng nhờ tiết tấu nhịp nhàng này mà tâm trạng Khương Uyển Phồn không còn quá căng thẳng nữa. Cô nắm cổ tay anh, ngẩng đầu vui vẻ hỏi: “Thoải mái hơn rồi, tối nay anh muốn ăn gì?”
Trác Dụ ngồi xuống trước mặt cô, ánh mắt thẳng tắp: “Thoải mái thật sao?”
Khương Uyển Phồn trầm mặc, lát sau thành thật gật đầu.
Trác Dụ: “Anh biết bây giờ em đang rất rối, em có muốn nghe ý kiến của anh không?”
Khương Uyển Phồn gật đầu.
Đọc Full Tại truyentop.net
Trác Dụ đứng dậy khỏi ghế rồi lại ngồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/minh-cuoi-nhau-di/854245/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.