Khương Dực chạy đến như một kẻ ngốc, vừa trông thấy cảnh này lập tức xoay người che mắt: “Làm phiền rồi, làm phiền rồi! Hai người tiếp tục đi!”
Hai người chỉ ôm nhau một chút, hôn nhau phơn phớt mà thôi, vẫn có chừng mực. Khương Uyển Phồn hắng giọng hỏi: “Sao vậy?”
“Tiểu Vũ muốn biểu diễn cầu thăng bằng, anh rể, anh có muốn ra xem thử không?”
Trác Dụ đáp: “Được thôi, biểu diễn tốt anh sẽ quẹt cho anh ta một cái du thuyền lớn.”
Khương Uyển Phồn lặng lẽ nhéo cánh tay anh một cái: “Anh mấy tuổi rồi hả.”
Đọc Full Tại truyentop.net
Những tưởng chỉ là lời nói đùa, ngờ đâu đi ra ngoài nhìn mới thấy chàng trai kia thật sự đang biểu diễn. Dường như anh ta cực kỳ thích biểu diễn, đi đến đâu cũng là sân khấu lớn. Kỳ Sương cũng ra ngoài sân xem náo nhiệt, cười hớn ha hớn hở khiến người áo len xanh kia càng hăng say hơn: “Hêy da! Bà nội Thất, cháu biểu diễn tiết mục lộn ngược cho bà xem nhé.”
Lúc này điện thoại chợt phát ra tiếng, Kỳ Sương thuần thục mở lên, sau khi thấy rõ mới kêu lên: “Nhiều tiền quá vậy!”
Trác Dụ: “Bà nội, lì xì năm mới cho bà đấy ạ.”
Kỳ Sương đi chầm chậm vào nhà, suốt đường đi cứ khoe khoang mãi: “Xem cháu rể của tôi lì xì bao nhiêu tiền này, cháu rể tốt quá.”
Tiết mục biểu diễn lộn ngược không còn hấp dẫn nữa.
Khương Uyển Phồn liếc về phía Trác Dụ, ông trẻ này chắc cùng lắm chỉ mới ba tuổi rưỡi.
Ngày hôm sau khi thức dậy, chỗ bên cạnh Khương Uyển Phống trống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/minh-cuoi-nhau-di/854244/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.