Chương trước
Chương sau
Quay trở lại thời điểm sáng nay, Minh Châu vừa từ trong cung trở về, đã thấy Nghiêm Cẩn chờ sẵn ở phủ Quận chúa.

Hai người lập tức trao đổi một hồi, Minh Châu liền triệu tập ba đại nha hoàng đến dặn dò. (Mộc Đông đã theo đoàn quân lương đi phía Bắc).

Minh Châu đưa lệnh bài hôm trước Tề Hoành để lại cho Xuân Hạnh.

- Xuân Hạnh, Hạ Quả, nếu hôm nay qua giờ bãi triều mà ta vẫn chưa về, các em hãy cầm lệnh bài này chạy đến Tề gia nhờ Tề lão Hầu gia ra tay hỗ trợ. Còn nữa, phải cho người để ý kỹ hoàng thành, có dị động lập tức tiến hành, không cần chờ thêm!

Tĩnh Thu, nếu bọn ta có bất trắc, em là người duy nhất còn lại, phải ngay lập tức truyền tin đến chiến trường, báo cho Hoắc tướng quân và Tề tiểu Hầu gia. Tuy vậy, ta không mong em sẽ phải làm đến bước này.

Ba đại nha hoàng lập tức hô tuân lệnh. Đang chuẩn bị rời đi, Nghiêm Cẩn bỗng nhiên gọi Xuân Hạnh lại, đưa cho nàng một cái túi gấm.

- Trước khi đến Tề Phủ, hãy mở ra đọc.

Dặn dò xong, Minh Châu và Nghiêm Cẩn ngay lập tức xuất phát chạy vào cung.

Minh Châu vừa vào cung được nửa canh giờ, thuộc hạ đến báo với Xuân Hạnh, hiện tại binh lính đã bao vây toàn bộ kinh đô, ra lệnh giới nghiêm, tất cả mọi người không được ra khỏi cửa. Cửa cung hiện tại cũng đóng chặt, không thể dò la được bên trong đang xảy ra chuyện gì.

Xuân Hạnh và Hạ Quả lập tức chuẩn bị lên đường. Không ngờ, vừa ra cổng đã thấy Trần công công cả người đầy phân, vô cùng bẩn thỉu, nhếch nhác chạy đến. Xuân Hạnh đã theo Minh Châu vào cung nhiều lần, tất nhiên nhận ra.

Trần công công nhìn thấy Xuân Hạnh thì vô cùng mừng rỡ, lập tức hỏi Quận chúa đâu. Khi nghe Minh Châu đã vào cung, ông gấp đến độ suýt ngất xỉu. Xuân Hạnh nhanh chóng cho người tắm rửa sửa soạn cho công công, vừa làm vừa nói lại cho công công nghe sắp xếp của Quận chúa.



Nghe thấy Minh Châu đã có sắp xếp, Trần công công không kịp mừng, vội vàng cùng đám Xuân Hạnh lên xe ngựa chạy đến Tề Hầu phủ.

Trên đường đi, bọn Xuân Hạnh bị quân lính đuổi theo ráo riết. Xuân Hạnh ngồi trong xe ngựa với Trần công công. Hạ Quả cưỡi ngựa, tay cầm gậy, chỉ huy hai mươi gia đinh mạnh nhất của Khánh niên Trang, một đường phá trận.

Cô nương ngày thường luôn hoạt bát vui vẻ của phủ Quận chúa, hiện tại đã trở thành sát thần. Đôi mắt bình thường luôn cong cong giờ phát ra vẻ sắc lạnh. Hạ Quả xuống tay lạnh lùng, binh lính bình thường cơ bản không chịu nổi một gậy của nàng.

Tề lão Hầu gia đã lớn tuổi, bình thường chỉ ở trong viện nghỉ ngơi, nên chưa biết bên ngoài có biến xảy ra.

Tề Nhị gia lại là tên tham sống sợ chết. Đêm hôm qua vừa nghe hoàng đế ngất xỉu, đã biết sắp có sự xảy ra, lập tức cho người đóng chặt cửa, ai cũng không tiếp. Đồng thời ra lệnh trên dưới phải giấu chuyện với Tề lão Hầu gia.

Hai vợ chồng Tề nhị gia đang đi tới đi lui trong phòng thì nghe gia đinh nói có người của phủ Dư Quận chúa đến gặp, hắn liền cho đóng cửa không tiếp, trực tiếp chặn bọn Xuân Hạnh ngoài cửa.

Xuân Hạnh đứng ở cổng Tề phủ, trong lòng gấp vô cùng. Phía sau xe ngựa là bọn Hạ Quả đang chống đối với binh lính.

Cổng phủ hồi lâu cũng không mở ra, chỉ có tiếng người trong phủ vọng ra. Đáp án rất ngắn gọn: Không tiếp!

Xuân Hạnh giận quá hóa cười. Nghiêm đại nhân quả nhiên liệu sự như thần! Nàng lập tức quay lại xe ngựa, cùng với hai gia đinh lôi ra mấy thùng dầu, vừa tạt liên tục lên cửa Tề phủ, vừa hô lớn.

- Ta nói cho các ngươi biết! Nếu bây giờ các ngươi không mở cổng, ta sẽ lập tức châm dầu đốt phủ! Quận chúa nhà ta đang gặp chuyện, ta đây cũng không còn gì để sợ, cùng lắm thì, chết chung đi!

Gia đinh quá hoảng sợ trước sự hung hăn của Xuân Hạnh, ngay lập tức chạy vào báo với Tề Nhị lão gia.

Tề lão Hầu gia đang ngồi sưởi nắng trong sân, nghe tiếng ồn ào bên ngoài, liền chống quải trượng đi ra xem thử. Vừa đến sân đã nghe tiếng mắng của Xuân Hạnh. Lão giận run người, lập tức hô.

- Người đâu! Mở cửa! Để cho Lão nhìn xem là ai muốn kéo Tề Phủ chết chung!

Gia đinh làm sao dám cải lại lệnh của Tề lão Hầu gia, ngay lập tức mở cửa.

Cửa phủ vừa mở, đám Xuân Hạnh liền lập tức xông vào.Tất cả vừa vào sân, Hạ Quả liền dùng gậy của mình chắn cửa lại.



Lúc này, Tề Nhị gia và phu nhân mới chạy đến. Thấy cả đoàn người trong sân liền la lớn.

- Các ngươi đây là muốn làm gì! Muốn hành thích quan lại triều đình hay sao! Ta phải đi báo lên Đại lý tự bắt tất cả các người!

Xuân Hạnh và Hạ Quả mới thở ra một hơi, sau đó liền trực tiếp bỏ qua Tề Nhị gia và phu nhân, quỳ xuống hành lễ trước mặt của Tề lão Hầu gia,

- Bái kiến lão Hầu gia! Tình huống khẩn cấp, buộc phải dùng đến hạ sách này, mong lão Hầu gia rộng lượng bỏ qua.

Tề Nhị phu nhân nào chịu thiệt, lập tức cất giọng the thé.

- Các ngươi chỉ là nha hoàng của phủ Quận chúa mà lại dám ngang nhiên xông vào Hầu phủ, đánh gia đinh, đốt phủ của bọn ta! Ta phải kiện lên thánh thượng!

Lúc này, Trần công công mới cởi bỏ áo choàng, trực tiếp chen lên.

- Tề lão Hầu gia! Mau cứu giá! Cứu giá a!

Tề lão Hầu gia vừa nhìn thấy Trần công công, lập tức như thấy sét đánh giữa trời quang, không biết đầu đuôi ra sao.

Tề Nhị phu nhân trước giờ chưa từng thấy qua Trần công công, tất nhiên không nhận ra vị hồng nhân này của Hoàng đế. Bà ta ngay lập tức gào thét.

- Người đâu! Còn chờ gì nữa! Bắt hết đám người này cho ta!

Vừa dứt lời liền ăn một tát của Tề lão Hầu gia. Bà ta và Tề Nhị gia còn chưa hiểu có chuyện gì đang xảy ra thì thấy Tề lão Hầu gia, vậy mà trực tiếp khom người vái chào.

Xuân Hạnh nóng như lửa đốt, vội vàng đưa lệnh bài cho Tề lão Hầu gia rồi lên tiếng.

- Tề lão Hầu gia, tình huống nguy cấp, xin người theo chúng tôi lên xe ngựa, chúng tôi sẽ kể rõ đầu đuôi. Chúng ta phải xuất phát ngay, nếu không hoàng thượng, Tam hoàng tử và Quận chúa cùng các vị đại nhân e là lành ít dữ nhiều.

Trần công công gật đầu. Tề lão Hầu gia cầm lệnh bài, vừa nhìn liền nhận ra là Lệnh bài điều quân của con dâu mình. Tề Hoành, nó vậy mà lại giao lệnh bài cho cô nương này.



Ông cũng không nghĩ lâu, lập tức huy động thêm gia đinh trong phủ, cùng Trần công công và bọn Xuân Hạnh xuất phát xông ra cổng thành điều binh.

Trần công công kể lại, ngày hôm qua hoàng thượng vô cùng mệt mỏi, lúc đó Hoàng Hậu có mang đến lên một chén yến chưng rồi rời đi. Một lúc sau Hoàng thượng mới ăn chén yến, chưa được một chung trà đã ngã xuống đất. Trần công công hốt hoảng vô cùng. Hoàng thượng dùng chút lý trí còn sót lại, nhét Kim bài vào tay Trần công công, và bảo hắn chạy đến phủ Quận chúa. Nói chưa dứt lời đã bất tỉnh.

Hắn thật sự không muốn đi, nhưng hắn biết, lúc này hắn buộc phải nghe theo lời hoàng thượng. Hắn cải trang thành thái giám bình thường, lét lút trốn ra. Nhưng chỉ qua một chung trà, tất cả binh lính trong cung đều truy tìm hắn ráo riết. Hắn không còn cách nào, đành phải chui vào trong thùng phân, đợi người quét dọn mang ra ngoài cung.

Tề lão Hầu gia đùng đùng nổi giận. Vừa đánh ra được cổng thành, ông lấy ra một cái còi nhỏ, thổi một tiếng. Tức thì có một người xuất hiện. Lão Hầu gia đưa lệnh bài ra, người đó cầm lấy lệnh bài rời đi. Chỉ qua một chung trà, năm ngàn binh mặc giáp chữ Tề liền xuất hiện ngay ngắn đợi lệnh.

Tề lão Hầu gia cưỡi ngựa, trở thành tướng soái dẫn binh một đường đánh thẳng vào cung.

Binh của Tề gia vừa xông vào liền hạ gục binh của Đại hoàng tử. Nhìn thấy Trần Công Công bước vào chánh điện, Hoàng Hậu liền lung lay sắp đổ. Tề lão Hầu gia nghiêm giọng:

- Bảo vệ Tam hoàng tử, Dư Quận chúa và các vị đại nhân!

Trần Công Công rút ra Kim bài được hoàng thượng ban cho, thét lớn!

- Cấm vệ quân nghe lệnh! Lập tức bắt lấy Hoàng hậu và Đại hoàng tử! Triệu tập tất cả bá quan văn võ trở lại đại điện!

Thủ lĩnh cấm vệ quân lúc này mới xuất hiện, tiếp nhận Kim bài, lập tức thực thi theo lệnh.

Đại hoàng tử chống cự đến cùng, cũng không địch nổi, bị đè xuống sàn. Hoàng Hậu phịch một tiếng ngã xuống.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.