Chương trước
Chương sau
Nửa canh giờ sau, tất cả triều thần được triệu đến đại điện một lần nữa. Đại Hoàng tử và Hoàng hậu bị bắt quỳ một bên, Trần công công lại là người đứng trên bục. Toàn bộ người của phe Đại hoàng tử mặt liền xám như tro tàn. Bọn họ biết, chuyện lần này, đã hỏng hết rồi.

Trần Công Công đứng giữa đại điện dõng dạc đọc.

- Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết. Tam hoàng tử Giang Nguyên Ngọc tài năng đức độ, (lượt bớt một ngàn chữ)... Nay sắc phong Thái tử, thay trẫm giám quốc. Nếu trẫm băng hà, tùy thời đăng cơ kế vị! Khâm thử!

Đọc xong, liền bước xuống đưa thánh chỉ cho Minh Châu.

- Mời Quận chúa và các vị đại nhân xem qua.

Đúng là bút tích của hoàng thượng và con dấu ngọc tỷ, trên đó còn có ngày ra chỉ, là hơn hai tháng trước. Đây tuyệt đối là thật.

Tức thì, toàn bộ văn võ bá quan, và cả Minh Châu đều hướng về phía Nguyên Ngọc quỳ xuống

- Thái tử thiên tuế!

Trần Công công đưa Nguyên Ngọc bước lên long ỷ.

- Chúng khanh gia, bình thân!

- Tạ Thái tử đện hạ!

Minh Châu sao lại để yên. Cũng ngay lập tức rút ra kim bài can gián.

- Đây là Kim bài can gián đích thân hoàng thượng ban cho ta, trên can gián hoàng đế, dưới chỉ tội hoàng tộc.

Hôm nay ta dùng kim bài này, tố cáo Hoàng hậu và Đại hoàng tử mưu hại Hoàng thượng, âm mưu soán ngôi, giết hại trung thần và hoàng thân quốc thích! Hình Bộ thượng thư đại nhân, ta đưa ngài Kim bài này, ngài có quyền nhốt tất cả vào trong lao. Chúng ta chờ hoàng thượng tỉnh lại thì để hoàng thượng xét xử!



Hình Bộ thượng thư hiện tại là Quắc đại nhân. Sau khi Trương đại nhân bị gián chức, ông đã lên thay thế. Đây cũng là một trong số ít những trung thần còn ở lại trong đại điện lúc nãy.

Hình Bộ thượng thư bước lên, quỳ xuống

- Thần, tuân lệnh Quận chúa!

Tức thì Hoàng hậu và Đại hoàng tử, bị áp giải đi.

Tam hoàng tử Nguyên Ngọc cất giọng uy nghiêm.

- Chúng ái khanh, nghe lệnh!

Tất cả đồng loạt vào hàng ngay ngắn chỉnh tề.

- Cung biến vừa rồi, còn một số phần tử tham gia, Nghiêm Cẩn, ta giao cho ngươi toàn quyền điều tra và xử lý! Trước khi phụ hoàng tỉnh lại, ta muốn có một kết quả rõ ràng!

Nghiêm Cẩn bước lên, dập đầu

- Thần, tuân chỉ!

Nguyên Ngọc vừa ngồi lên long ỷ, chưa kịp nghe báo cáo thì đã nghe bên ngoài báo có tin từ Phủ Quận chúa. Nguyên Ngọc cho phép người vào báo tin cho Minh Châu.

Một vị thái giám bước lại gần, nói nhỏ vào tai Minh Châu. Nghiêm Cẩn đứng ngay sau lưng nàng, nhìn rõ khẩu hình.

Có tin chiến báo do đích thân Mộc Đông mang từ biên thành về.

Nghiêm Cẩn nghe người đưa tin là Mộc Đông, lập tức cảm giác không lành, bước ra bẩm tấu.

- Thái tử điện hạ! Hành hạ cả một ngày dài, hạ quan nghĩ chư vị đại quan đều đã mệt mỏi. Thần kiến nghị, chư vị thường xuyên họp chiến báo ở lại, các vị đại nhân khác có thể về nghỉ ngơi trước.

Nguyên Ngọc sao lại không hiểu Nghiêm Cẩn, lập tức cho bãi triều. Lúc này trên triều chỉ còn lại sáu vị Thượng Thư, cùng với Nghiêm Cẩn và Minh Châu. Mộc Đông liền được triệu vào đại điện.

Lúc nhìn thấy Mộc Đông, Minh Châu biết, tình huống đã thật sự rất tệ rồi.

Mộc Đông cả người nhếch nhác, gầy guộc, da tái xám, áo choàng rách tả tơi. Nếu Minh Châu đoán không sai, Mộc Đông đã thúc ngựa chạy liên tục không nghỉ từ Bắc phủ về.

Mộc Đông ngay lập tức quỳ xuống.

- Tam hoàng tử! Quận Chúa! Các vị đại nhân! Nhị Hoàng tử cấu kết với địch, đưa quân ta vào bẫy. Quân ta đại bại ở Hưng Phú Thành, đã lui xuống đến Tam Giang, Mộc Tần tướng quân và Đoàn Bình Khánh tướng quân đều đã tử trận! Tề tiểu Hầu gia trọng thương, còn Hoắc Tướng quân trúng tên độc, bất tỉnh không rõ sống chết! Hiện tại chiến sự như lửa! Xin các vị nhanh chóng đưa ra đối sách!



Từng chữ mà Mộc Đông nói ra đều như một nhát búa đập thẳng vào thần kinh của tất cả mọi người trong điện. Minh Châu hít một hơi thật sâu, đỏ cả vành mắt. Quả nhiên, rủi ro xấu nhất đã xảy ra.

Nghiêm Cẩn và Nguyên Ngọc nắm chặt cả hai tay. Giang Nguyên Chân! Ngươi vậy mà dám thông đồng với Sĩ Đạt!

Công Bộ thượng thư vốn là ngoại tổ phụ của Nhị hoàng tử, liền lên tiếng quát tháo.

- Ngươi là ai mà dám vu oan cho Nhị hoàng tử! Bẩm Thái tử điện hạ! Nữ nhân này thân không ở chiến trường, có khả năng là đang vu khống, báo tin giả, làm rối loạn triều chính! Mong Thái tử điện hạ suy xét không đổ oan cho Nhị hoàng tử!

Mộc Đông xưa nay lạnh lùng ít nói, lúc này cũng không nhịn nổi, đứng lên nhìn thẳng vào mắt Công Bộ thượng thư, mắt nàng đỏ ngầu, nghiến răng từng chữ.

- Nếu được, ta tình nguyện tự mình mang tội khi quân để hơn một trăm vạn binh sĩ ngày hai ngày trước tử trận có thể sống lại!

Ngài có biết, khoảnh khắc Nhị hoàng tử chĩa kiếm về phía Tề tiểu Hầu gia, nếu không phải Hoắc Tướng quân nhanh mắt, thì bây giờ Tề tiểu Hầu gia đã không còn!

Ngài có biết, Nhị hoàng tử cùng binh của ngài ấy phản bội đã làm hỏng kế hoạch tác chiến của Hoắc tướng quân, quân ta vỡ trận, giữa lúc loạn lạc ngài ấy trúng kế thọ thương, bây giờ sinh tử không rõ!

Tướng lĩnh trọng thương, Nhị hoàng tử phản bội, quân ta vừa lâm vào nguy khốn, vừa hoang mang khắp nơi! Ta thúc ngựa hai ngày hai đêm chạy về đây liên tục, ngài còn muốn ta chứng minh cái gì?

Tề lão Hầu gia loạng choạng một cái. Đứa cháu duy nhất mà lão thương yêu, đứa nhỏ đáng thương còn sót lại của Tề Quý và Như Ý, lão đã không thể bảo vệ tốt cho nó!

Lão tức giân, vụt quải trượng về phía Công bộ thượng thư.

- Ngươi! Đáng chết! Giang Nguyên Chân đúng là bạch nhãn lang! Cõng rắn cắn gà nhà! Đáng chết! Dám làm hại tôn tử của ta!!!

Nghiêm Cẩn cùng Dương đại nhân giữ Tề lão Hầu gia lại, tránh cho lão Hầu gia xúc động quá mức.

Công Bộ thượng thư không còn gì để nói, run rẩy ngã ngồi xuống. Chư vị thượng thư đều im lặng.

Minh Châu đầu óc quay cuồng. Tề Hoành và Hoắc Dương là hai trong số những bằng hữu tốt nhất của nàng. Nàng đã sớm xem cả hai là huynh trưởng của mình. Giờ một người trọng thương, một người đứng giữa cửa tử, nhất thời nàng không biết phải làm gì.

Nguyên Ngọc nhíu mày rất chặt, hỏi Nghiêm Cẩn.

- Nghiêm Cẩn! Huynh có nghĩ ra đối sách gì chưa?

Nghiêm Cẩn đã tính toán trong lòng xong, liền nói.

- Đầu tiên thì, Mộc Đông, ngươi hãy nhanh chóng nghỉ ngơi. Chúng ta sẽ xuất phát ngay khi ngươi sẵn sàng.

Thái tử! Theo tin tức của Mộc Đông, chúng ta đã tổn thất một trăm vạn quân, hiện tại phải tiếp viện càng sớm càng tốt. Chúng ta sẽ phải cử một người chỉ huy tất cả binh mã còn lại, nhanh chóng cùng xuất phát tiếp ứng.



Dư Quận chúa! Xin người nhanh chóng cho tiếp ứng dược liệu trị thương!

Tề lão Hầu gia! Hiện tại chiến sự nguy khốn, không biết rằng...

Tề lão Hầu gia trước kia cũng là tướng lĩnh chinh chiến sa trường nhiều năm, hiểu ý ngay.

- Nghiêm đại nhân, ta đã hiểu. Thái tử điện hạ,! Tề gia hiện tại giao lại năm vạn binh lính của tiên Trưởng công chúa cho điện hạ sử dụng. Mong điện hạ có thể chuyển bại thành thắng.

Nguyên Ngọc ngẫm nghĩ một lúc.

- Đích thân ta sẽ dẫn binh chi viện. Ta sẽ dẫn theo ba vị tiểu tướng quân còn lại cùng xuất binh. Hiện tại liền nhanh chóng chuẩn bị lên đường.

Trần công công, trong lúc phụ hoàng bất tỉnh, ta lại đi chi viện chiến trường, ta muốn để cho Minh Châu thay ta giám quốc.

Tức thời, ngoại trừ Hộ Bộ thượng thư, năm vị còn lại đều đồng loạt quỳ xuông phản đối. Nguyên Ngọc cau mày.

- Đây không phải là lúc tranh đoạt quyền lợi! Dư Quận chúa, theo gia phả hoàng gia, ta còn phải gọi nàng một tiếng cô cô, nên nàng là hoàng tộc chân chính. Đợi phụ hoàng tỉnh lại, phụ hoàng sẽ có lời giải thích thỏa đáng cho các khanh!

Mấy vị đại nhân liền ngây ra như phỗng. Chính bản thân Minh Châu cũng thấy như sét đánh giữa trời quang. Cô cô? Cô cô của ai?

Trần công công lập tức vâng lệnh

- Bẩm thái tử, mời người ra chiếu.

Nguyên Ngọc phất tay.

- Cứ như vậy đi, theo Nghiêm Cẩn sắp xếp. Tất cả nhanh chóng chuẩn bị, hai canh giờ nữa chúng ta sẽ xuất phát!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.