Liễu yquán cải biến một hồi, chiêu bài mới tinh đón thần hỉ lóe lóe.
Bảo Trụđứng trước cửa quét rác được một nửa, dựng chổi ngẩng đầu lên nhìn, trong lòngcảm khái vô hạn.
NếuLiễu đại phu còn sống, chắc là vui biết bao nhiêu? Nhìn Liễu y quán một hai nămnay quy mô lớn bao nhiêu, chữa bao nhiêu bệnh nhân, còn định kỳ tặng dược từthiện, mỹ danh lan xa, hãnh diện cỡ nào.
Trướckia Liễu y quán chẳng những trốn trốn tránh tránh, đừng nói chiêu bài, ngay cảcửa cũng không dám mở lớn, mà hiện tại, bọn họ có cả đống trợ thủ, hộ vệ giúpviệc….tùy tiện xưng hô thế nào cũng được.
Thật sựlà nhất thời, nhất thời sung sướng nha, sao không làm người ta cảm khái chođược.
Khi hắncòn đang đắm chìm ở trong suy nghĩ, đột nhiên, đầu của hắn đột nhiên bị kéolấy, dùng sức mà kéo, làm cho đầu hắn ngưỡng rất cao!
Hắn bịđau thở dài, buông chổi, quay đầu muốn cứu chính mình.
Saulưng, một cái bàn tay nhỏ bé trắng nõn lôi kéo tóc hắn, còn vui vẻ kéo, giốngnhư là kéo dây cương.
“ Buông tay! Không cho phép kéo! Không cho phép ngậmtrong miệng!” Bảo Trụ lớn tiếng giáo huấn, cùng bàn tay mập mạp nhỏ bé triểnkhai giằng co.
Trênlưng hắn cõng một đứa bé vừa tròn một tuổi, chết cũng không buông tay, một mặtđiên cuồng kéo còn một mặt mừng rõ khanh khách cười không ngừng, hoa chân múatay vui sướng.
“ Ngươi thật không ngoan, tuổi còn nhỏ đã bất hảo nhưthế! Giống như cha ngươi!” Bảo Trụ nói thầm, một mặt lấy ra một miếng bánh nhỏđược đặc chế từ thảo dược từ trong lòng, nhân cơ hội nhét
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/minh-chau-am-dau/28346/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.