Đêm dàicũng kết thúc, trời vẫn sẽ sáng.
LiễuLục Phi vẫn như bình thường bình tĩnh lui tới, sau khi dùng cơm sáng, ôn nhunói lời từ biệt với nhóm tỳ nữ hầu hạ nàng mấy ngày nay tới giờ, sau đó nói,nàng phải đi.
Bọn hạnhân nghe vậy tất cả đều chấn động, sắc mặt trắng xanh, sợ tới mức nói đều nóikhông được, có tiểu nha đầu lập tức xoay người bỏ chạy, chạy đi thông báo.
Tổngquản vừa nghe nói liền lập tức đến xin chỉ thị của tiểu vương gia, không nghĩtới tiểu vương gia nghe xong, chỉ lắc đầu, vẻ mặt tiêu điều nói, “ Để cho nàngđi đi, duyên phận hết, giữ hay không cũng vô dụng.”
“Thiếu gia…..” Tổng quản nóng nảy
Đêm hômqua cảm thấy thiếu gia cùng Liễu đại phu là lạ, hơn nửa đêm còn không ngủ, duđãng bên ngoài, chẳng lẽ là ầm ĩ đến mức Liễu đại phu giận muốn rời đi, màthiếu gia cũng giận đến mức không ngăn cản sao? Rõ ràng lúc trước nói chỉ cầncó người không xem trọng Liễu đại phu, để cho nàng bước ra cửa lớn một bước sẽđánh gãy một đôi chân…
“ Không cần sợ, là ta để nàng đi, không phải chuyệncủa các ngươi.” Nhạn Cận Thần mệt mỏi nhu nhu mặt, tiếng nói cũng mỏi mệt, “Đều đi xuống đi, để ta yên lặng một chút, đừng đến ầm ĩ ta.”
Xem ralà không thể vãn hồi rồi, Liễu đại phu ngay cả hành lý cũng đều thu thập tốt,từ chối khéo léo xa phu cùng kiệu phu, cũng không cần bọn hạ nhân, thân ảnhmảnh khảnh một mình bước ra phòng khách.
Mọingười nhìn theo, từ trước tới nay, nếu không có Liễu đại phu, có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/minh-chau-am-dau/28345/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.