Lờitiểu vương gia nói, Cảnh Tứ Đoan chỉ nghe một nửa, ngày ấy hắn nghe lệnh đi trởvề, hôm sau lại đến phủ vương gia.
Cáchngày lại đến, cách ngày lại đến, liên tục mấy ngày như thế.
Biếthỏi tiểu vương gia khó, Cảnh đại nhân hiểu được đi đường vòng, khi đến hắn chỉnói là tìm Liễu đại phu nói chuyện phiếm, cũng không phải tra án, lại khôngphiền toái tiểu vương gia, người gác cổng biết hắn là khâm sai đại nhân, đươngnhiên không dám ngăn lại.
Mà Cảnhđại nhân cùng Liễu đại phu nhìn như không có điểm chung, đề tài để có thể tángẫu lại không ít, từ chuyện khám nghiệm tử thi bắt đầu tán gẫu, sau đó nhậnthức người quen, y quan. Từ mùa hạ năm nay lũ lụt nghiêm trọng, người dân chịukhổ không nói, bệnh tật nổi lên bốn phía, trộm cướp hoành hành. Thậm chí mộtđường cho đến ái thê của Cảnh đại nhân mới có thai, bệnh trạng như thế nào, lạiđiều trị an thai như thế nào….
LiễuLục Phi tuy rằng nói không nhiều lắm, người lại thản nhiên, nhưng làm đại phugặp được người khiêm tốn lãnh giáo, luôn tường tận giải thích, nói không biếtdừng, mỗi hồi tán gẫu mấy canh giờ, thẳng cho đến khi kẻ không chịu ra mặt NhạnCận Thần vẻ mặt âm trầm hiện thân trục khách mới thôi.
“ Đủ, cút cho ta !”
Mắtthấy bàn tay thô cứng của tiểu vương gia nắm lại thành quyền lại buông ra,buông ra lại siết chặt, bộ dáng tự đè nén, Cảnh Tứ Đoan nhịn không được ý cười,xem ra, để Liễu đại phu đem con người rắn rỏi này dạy dỗ tốt hơn nhiều, bằngkhông, giờ phút này chính mình đã bị nắm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/minh-chau-am-dau/28343/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.