Ngọn lửa bộc cháy hừng hực thiêu đốt, y một thân áo trắng, thong dong, bước vào, hóa điệp, bay lên trời.
Triệu trinh, thiên tử, một kẻ nắm trong tay hoàng quyền, giờ khắc này, hắn chân chính nắm được hết thảy.
Hắn, kẻ duy nhất nắm giữ toàn bộ quyền lực của Đại Tống.
Hóa điệp, nhìn ngọn lửa đốt đỏ ánh mắt, Triệu trinh, là thiên tử, không phải là Triệu trinh lôi kéo góc áo Linh nguyệt, dắt ống tay áo Ngọc đường, không dám gặp sư phụ .
Lệ, khi nào hạ xuống, Triệu trinh không biết, hắn không biết hắn còn có lệ?
“Chỉ cần là Triệu đại ca muốn, Ngô cơ nhất định hết sức đi làm vì Triệu đại ca.”
“Chỉ cần là Triệu trinh ngươi muốn, nguyệt Lăng Tiêu dù chết cũng làm, không hối hận.”
“Linh nguyệt, ta muốn thiên hạ toàn bộ về tay ta.”
“Ngô cơ, ta muốn thiên hạ chi quyền quy về một mình ta, từ nay về sau thiên hạ sẽ không còn có nguyệt Lăng Tiêu.”
“Ngọc đường, năm đó không hối hận có từng đổi ý? Ta muốn thiên hạ quy về một, ta muốn làm một hoàng đế thật là tốt được thiên hạ ca tụng, ta nhất định có thể.”
Hoàng thái hậu, đi đến phía sau Triệu trinh, nhìn tất cả trở về bình thường, liền ôm lấy con của mình, Triệu trinh rúc vào trong lòng mẫu thân,tham lam hít lấy mùi hương tự như ánh mặt trời trên người mẫu thân.
“Mẫu hậu, đây không phải là kết cục mà ta muốn .”
“Hoàng nhi.”
“Ta thắng được thiên hạ lại như thế nào, ta đã đánh mất thứ quan trọng nhất trong sinh mệnh của mình, nó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mieu-thu-vi-quan-thanh-ti-vi-quan-bach-phat/1352463/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.