Trong lòng vô cớ bất an khiến Triển Chiêu bất giác rối loạn làm thế nào cũng vô pháp tĩnh tâm trở lại, và lúc này hắn lại càng nhớ đến người kia – Ngọc Đường…
Cũng bất chấp ngẫm nghĩ xem trong đó có hay không sử trá, Triển Chiêu lại sợ thương đến người vô tội, liền y theo tờ giấy làm không có báo cho bất luận người nào biết, ngày hôm sau hắn liền một người một kiếm đi đến Ngọc Phong đình chờ người hẹn ước.
Khi Triển chiêu đến nơi, thời gian cách buổi trưa còn sớm, cũng không thấy có người chờ sẵn hay có mai phục, tựa hồ không có điểm gì bất thường. Triển Chiêu liền đi về bốn phía tinh tế dò xét một phen, phát hiện nơi này xung quanh trống trải, thật sự không có chỗ để ẩn thân, thế nhưng lại quá hẻo lánh, không có vết chân xung quanh, nếu quả thực ở đây phát sinh án mạng, xác thực khó bị người phát hiện. Chỉ là án mạng?… Mong là bản thân tự đa tâm …
Đang lúc tâm phiền ý loạn, bỗng nhiên thoáng nhìn xa xa xuất hiện một thân ảnh bạch sắc chậm rãi đi về phía này, nhất thời trong lòng khẽ động! Chẳng lẽ là…
Đến lúc Triển Chiêu thấy rõ dung mạo người đến, ảo não thở dài một hơi, trong lòng không khỏi tự giễu: “Triển chiêu a Triển chiêu, ngươi quả nhiên là chỉ cần sự việc có liên quan đến người kia, thì sẽ lập tức rối loạn a ~, cả chút nhãn lực cũng không có sao? Lại có thể nhìn nhầm một nữ tử là ‘y’?”
Hắn cũng không chần chờ thêm nữa, lập
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mieu-thu-du-tu-thanh-thuyet/42346/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.