Bạch Nhị Nha vừa nghe còn có biện pháp, nhất thời con ngươi sáng rực, không đợi Lô phu nhân nói hết đã hỏi: “Phương pháp gì vậy? Người mau nói đi.”
Lô phu nhân ngập ngừng thoáng chốc, cuối cùng mở miệng: “Ngũ đệ chủ yếu là vì mất máu quá nhiều mới dẫn đến tính mạng nguy kịch, vậy nên nếu có người dùng nội lực thôi động để máu của những người khác chảy khắp thân thể đệ ấy, bù vào lượng máu đã mất, có lẽ có thể cứu được một mạng.” Nói xong nàng lại có chút hối hận, bởi vì cách này chưa chắc đã thực hiện được.
Tiểu cô nương hầu như không chú ý đến sự ngập ngừng của nàng, nghe nói Ngọc Đường có thể cứu chữa, không chờ nàng nói cụ thể, vội vàng vén áo để lộ cánh tay trắng nõn, vỗ ngực mà nói: “Chuyện đó thì có đáng gì? Cứ để Ngọc Đường ca ca dùng máu của ta.” Chỉ cần cứu sống Ngọc Đường ca ca, dù cho dùng cạn máu trên người mình nàng cũng không hối hận.
Tứ Thử vẫn đang lo lắng chờ đợi phía ngoài bình phong nghe được các nàng nói chuyện, nhanh chóng lao vào, tranh nhau nói: “Lấy máu của ta!” “Của ta cũng được!” “Ta nữa!”
“Nếu thiếu thì còn đại ca ta đây.” Lô Phương so với bọn họ điềm tĩnh hơn hẳn, song nói đến chuyện cứu giúp huynh đệ nhà mình, hắn cũng không thua kém ai.
Duy có Công Tôn Sách và lão ngự y bên cạnh vẫn nhíu mi lẳng lặng đứng yên như thể chuyện không liên quan đến mình, bởi qua giọng điệu của Lô phu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mieu-thu-du-tu-thanh-thuyet/2374744/chuong-83.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.