Bạch Ngọc Đường bị nhốt giữa một màn đen tăm tối, toàn thân lạnh lẽo rã rời, mỏi mệt cực độ, cơ hồ ngay cả ý thức cũng muốn đình trệ thật nhanh.
Đột nhiên, bên tai vang lên thanh âm chói gắt, chẳng rõ vì sao, nháy mắt nghe được thanh âm đó, ***g ngực Bạch Ngọc Đường bắt đầu vặn vẹo mà đau, đó là cơn đau rát bỏng như có ngọn lửa không ngừng nung đốt trái tim, khiến y không thể lơ là, thần trí sắp rơi vào cõi mông lung bị thanh âm ấy kéo lại.
Đó là thanh âm gì vậy? Hình như… Là tiếng trẻ nhỏ than khóc? Là đứa nhỏ nhà ai thế? Đúng rồi, là của ta, đứa nhỏ của ta đã chào đời rồi, chắc chắn đó là đứa nhỏ của ta. Nhưng sao nó lại khóc lóc thảm thương đến vậy? Đói bụng? Hay là sinh bệnh? Hay là…
Mèo con, mèo con, ngươi ở đâu? Vì sao ngươi lại bỏ mặc đứa nhỏ? Nó khóc nhiều quá, ngươi mau đến nhìn nó một chút đi.
Bên tai Bạch Ngọc Đường liên tục dội đến tiếng trẻ nhỏ khóc đến khàn cả giọng, tiếng khóc vang vẳng thật lâu, sau đó bắt đầu yếu dần. Chuyện này chẳng những không làm Bạch Ngọc Đường an tâm, ngược lại càng thêm lo lắng, bởi y nhận ra, đứa nhỏ vẫn chưa ngừng khóc, chỉ là không đủ sức khóc ra tiếng mà thôi.
Y nhớ nơi phát ra tiếng khóc cách mình rất gần, có lẽ đứa nhỏ ở ngay cạnh mình, Bạch Ngọc Đường cố sức vươn tay muốn ôm đứa nhỏ vào lòng vỗ về an ủi, nhìn xem tình trạng đứa nhỏ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mieu-thu-du-tu-thanh-thuyet/2374742/chuong-84.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.