“Két két” cửa phòng đột nhiên chầm chậm mở ra. Khao Miêu nghĩ là gió thổi nên đứng dậy đi đóng cửa, ra đến cửa rồi cô mới lạnh người nhớ ra, cửa phòng này đâu có hướng ra ngoài trời, sao có thể bị gió thổi được?
Nhưng lúc này mới nhớ ra thì cũng đã muộn.
Một cánh cửa của phòng khác gần đó cũng đang mở he hé, thoang thoảng mùi nhang khói từ trong đó bay ra, là phòng thờ. Chủ nhà này là Trần Long, đêm rồi anh ta còn làm gì ở phòng thờ chứ?
Thằng Bờm lật người ngọ nguậy, cô bèn quay vào dỗ nó ngủ tiếp rồi quyết định qua đó nhắc anh ta đi ngủ, đừng có làm ồn đến thằng bé. Bàn tay cô vừa đặt lên cánh cửa, lập tức từ bên trong có một lực hút cô vào, mắt và miệng bị cái gì bịt kín, không nhìn thấy gì cũng chẳng thể nào kêu la…
“Về nhà.”
Câu nói ngắn ngủn chỉ hai chữ nhưng lại làm từng sợi lông tơ trên người Khao Miêu dựng đứng cả lên. Mấy ngày nay không nghe thấy giọng nói này, không ngờ cô lại gặp A Phủ trong tình cảnh này. Chết cô rồi, cô đang ở trong nhà một người đàn ông khác không phải cậu, lại còn bị cậu bắt được!
Bàn tay đang bịt miệng cô chuyển sang đặt lên cổ, lực bóp ngày càng lớn, như thể muốn siết cho cổ của cô nát vụn.
Tuy cô chẳng có ý gì với Trần Long, nhưng đáy lòng vẫn thấy mình có lỗi với A Phủ. Miệng cô ú ớ, yếu ớt nói không nên câu:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mieu-phu/3003257/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.