Rồi một cái tay thò xuống ấn đầu Khao Miêu đẩy mạnh một cái, cô mất thăng bằng ngã bịch xuống, dán mặt vào khuôn mặt của người nằm cạnh cô. Nhờ ánh trăng lờ mờ, cô nhận ra đó là con Đậu!
Ch.ết rồi! Lúc chuẩn bị đi là ban ngày, bây giờ đã có trăng lên! Đang yên lành ngồi trên kiệu, vậy mà bây giờ cô với con Đậu lại đang ở trong một cái thùng hoặc cái cũi bằng gỗ, đặt trên một cái xe nào đó đưa đi!
Bị bắt cóc rồi! Là kẻ nào, không lẽ là người của cô công chúa kia truy sát cô?
Trời có hạt mưa lác đác, thảo nào khi nãy cô thấy có nước rơi trên mặt. Cô vội huých tay lay gọi con Đậu dậy, nó tỉnh thì lơ ngơ một hồi rồi “ứ ứ” khóc rống lên, khiến cho người phụ nữ ban nãy lại thò đầu vào quát mắng cả hai một trận.
Lúc này Khao Miêu mới có dịp nhìn bà ta kĩ hơn. Khuôn mặt phúng phính mỡ, tuy chỉ nhìn thấy đầu với hai bả vai, nhưng cũng thấy được dáng vai rộng, người phốp pháp. Rất giống mấy bà má mì buôn người…
Khao Miêu rùng mình bởi suy nghĩ này, không nói được nên cô cứ kêu “ứ ứ” khiến người phụ nữ kia phiền muốn ch.ết. Bà ta từ bên trên nhảy rầm xuống, bởi béo quá nên mảnh gỗ mục nát bị bà ta nện cho sắp vỡ ra đến nơi.
Bà béo giơ bàn tay hộ pháp của mình lên, giáng cho Khao Miêu và con Đậu mỗi người một cái tát. Hai người ngã vật ra, bà béo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mieu-phu/3003193/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.