“Con ranh này!”
Gã kia điên tiết mắng chửi rồi cũng chạy đuổi theo. Nhưng sườn núi quá dốc làm gã phải sợ hãi đi cẩn thận từng bước một, còn Khao Miêu lại cứ như một quả bóng lăn nhanh đi mất. Thân thể cô va đập vào cây rừng, bầm dập đau đớn, lăn mãi rồi cũng dừng lại, cô bị mắc vào một mỏm đá.
Máu chảy từ khắp nơi trên người, mùi tanh nồng của máu xộc vào mũi làm cô thấy thanh tỉnh. Mắt cô sáng lên khi nhìn thấy những đốm lửa sáng phía bên trên, hình như có nhiều người đi tới. Và tiếng bước chân rầm rập rất có quy củ nữa, cô loé lên hi vọng đó là một đoàn quân lính.
“A Phủ…”
Dù không biết đó là quân của ai nhưng trong đầu cô vẫn thầm gọi một cái tên theo thói quen. Lồm ngồm vài con vắt rừng đã lần theo mùi máu bò đến hút máu cô.
Giây phút đứng giữa ranh giới sống ch.ết, ý chí sống của cô bùng lên. Mặc cho những con vắt đang hút máu, cô nén đau cọ thật mạnh dây trói tay vào mỏm đá, cọ mãi cọ mãi cuối cùng cũng đứt. Cô nhặt cành cây gạt những con vắt đi, nhưng chúng bám dai ghê tởm, bu bám lấy cô như một bữa tiệc béo ngậy…
“Cô ngốc lắm, phải làm như thế này mới đuổi được vắt.”
Một giọng nói từ đâu vang lên, lẫn vào tiếng gió rừng, nghe hơi hư ảo không giống thật. Một cô gái với khuôn mặt thanh tú, trên trán quấn khăn vấn tóc gọn gàng, nhẹ nhàng đi đến chỗ cô.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mieu-phu/3003191/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.