Hai người bịt mũi đề phòng kẻ kia có mê hương. Tiếng bước chân nhẹ nhàng truyền đến rồi dừng lại ở trước cửa ra vào. Hình như kẻ đó đang rình trộm nghe ngóng trong này. Im lặng vài giây, rồi tiếng bước chân lại nhè nhẹ vang lên, nhưng nó đi xa dần. Thật lạ, kẻ rình trộm đó chỉ nghe ngóng có vài giây rồi lại đi mất.
Thế rồi “ruỳnh ruỳnh” mấy tiếng đổ vỡ, hai người nghe thấy rõ tiếng gió gào rít vi vu bên ngoài. Tiếng mèo kêu “ngoéo ngoéo” vang lên, nghe chua lòm chua loét. Thân thể cô hơi cứng đờ, mèo kêu ghê như vậy chứng tỏ nó gặp phải nguy hiểm, hoặc là nhìn thấy thứ gì không sạch sẽ…
A Phủ khẽ ôm lấy cô, vuốt ngực cô trấn an. Sau tiếng mèo chua loét ban nãy, lại tiếp đến tiếng chim lợn kêu eng éc rợn người. Nó lẫn vào tiếng gió hú vi vu kéo dài suốt cả một đêm…
“Không sao, em cứ nằm yên.”
Khao Miêu nghĩ chín phần là có trộm, lúc này nên ra xem như thế nào, nhỡ là trộm thì phải bắt chứ. A Phủ im lặng nhìn cô, rồi khẽ hỏi: “Thế em có thấy người nhà này chạy ra bắt trộm không?”
Khao Miêu ngẩn ra, lạ nhỉ, tiếng động lớn như thế mà người nhà tù trưởng không thấy ai chạy ra bắt tên trộm. Nếu chủ nhà đã không thèm quản, vậy thì cô là khách cũng không nên nhúng tay vào vậy. Có điều cô vẫn tò mò chuyện bên ngoài nên không tài nào ngủ được.
Trời hửng sáng, tù trưởng cho người hầu đến gọi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mieu-phu/3003187/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.