Mặt của lão bị huỷ rồi.
Hắn sẽ chối bay chối biến rằng đây không phải lão Tự, mà chỉ là một tên trộm lẻn vào Trần phủ, bị Nam Viễn Vương bắt được thôi.
“Coi như ngươi giỏi. Nhưng giữa chúng ta còn nhiều chuyện để nói.”
A Phủ lạnh giọng nói rồi cho người khiêng lão Tự đi. Khuôn mặt lão như một đống thịt nát, hai con mắt chảy máu be bét không thấy con ngươi đâu. Ngọn lửa khi nãy đã làm hỏng đôi mắt của lão, lão co quắp người lại, hai tay quờ quạng khắp nơi như muốn tìm lại đôi mắt của mình, miệng khàn khàn lẩm bẩm:
“Cậu ác lắm, cậu Long ạ…”
Phủ giải lão Tự nhốt vào đại lao, tiện thể vào cung thăm Huệ phi một lúc.
Đến nơi cậu hết sức bất ngờ vì bắt gặp Khao Miêu cũng ở đây, ngoài ra còn có một người vợ chồng cậu đều không không ưa: Vũ Nguyệt.
Khao Miêu với Vũ Nguyệt đang ngồi mỗi người một bên khoác tay Huệ phi, ánh mắt nhìn nhau như bắn ra khói lửa dao kiếm. Nếu ánh mắt có thể gi.ết người, hai người họ chắc đã chém nhau được một trận đặc sắc rồi.
Vũ Nguyệt tới đây vì có mục đích dụ Huệ phi uống bùa ngải, còn Khao Miêu là được bà ấy gọi tới. Dù là cháu gái họ nhưng bà không thích Vũ Nguyệt, ngồi nói chuyện với cô ta chán quá nên bà gọi cả Khao Miêu tới.
“Sao em lại ở đây?”
A Phủ bước vào chào Huệ phi rồi hỏi cô, hoàn toàn ngó lơ Vũ Nguyệt, mặc cho cô ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mieu-phu/3003177/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.