"Cô Nguyệt, cô đổi ý qua đây ăn cơm à? Chúng nô tì tưởng cô không ăn cùng mọi người? Để nô tì qua bẩm với nương nương kẻo người lo!"
Vũ Nguyệt nhân lúc mọi người đều kéo qua phòng cô ta, lẳng lặng quay về bàn cơm chung. Không có ai nhìn chằm chằm nữa, cô ta móc gói bột trong tay áo ra, nhanh chóng hoà vào bát canh sâm của Huệ phi.
"Ngươi nói Vũ Nguyệt đổi ý quay lại ăn cơm cùng mọi người à? Con nhỏ này thật là, đang mang thai nên tính nết thất thường hay sao?"
Mấy người quay trở lại bàn cơm thì đã chẳng thấy ai.
"Vũ Nguyệt đâu?" - Huệ phi hỏi cung nữ đứng canh.
"Bẩm nương nương, cô ấy ngồi một tí rồi lại kêu mệt nên về phòng rồi ạ."
"Không hề, nó không hề quay về phòng!"
Bầu không khí trầm xuống nặng nề. A Phủ nói: "Để con đi tìm cô ta."
"Ta đành trông cậy hết vào con vậy."
Huệ phi được Khao Miêu đỡ ngồi xuống ghế: "Nương nương tốt xấu gì vẫn nên ăn một chút, khi nãy người chưa ăn gì cả."
Huệ phi không có tâm trạng ăn gì cả, chỉ uống mỗi bát canh sâm. Vũ Nguyệt chính là biết điểm này, biết kiểu gì bà cũng uống bát canh này nên mới hoà gói bùa vào bát.
Một canh giờ sau, A Phủ quay lại, sắc mặt lạnh lẽo như hàn sương.
"Có tìm thấy người không cậu?"
"Không thấy. Sợ kinh động đến hoàng thượng nên vẫn chỉ mới tìm trong cung Huệ phi, nếu đến sáng mai vẫn không thấy,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mieu-phu/3003175/chuong-63.html