Cô ta lo sợ tránh xa thân xác đang co giật này. Cô ta muốn chạy ra khỏi lều gọi người nhưng đôi chân đi đến cửa khựng lại. Không được, đây là dịp hiếm hoi để gài vương gia, cô ta không thể bỏ qua được!
Lan La thấp thỏm chờ đợi cả đêm, đến gần sáng thấy thân thể Nam Viễn Vương dần ổn định trở lại, cậu trông như sắp tỉnh lại, cô ta vội cởi bỏ y phục trên người rồi tới nằm cạnh.
A Phủ mở mắt tỉnh dậy, thấy khung cảnh đã rõ nét trở lại không còn mờ ảo như đêm qua. Quanh mũi cậu vương một mùi phấn son nồng hắc, cậu không nhịn được hắt xì một cái.
"Vương gia tỉnh rồi à?"
Lan La nằm bên cạnh bẽn lẽn hỏi. A Phủ dụi mắt nhìn, máu trong người như dồn toàn bộ lên não làm đầu óc cậu thanh tỉnh.
Đêm qua cậu bị tay pháp sư làm phép xuất hồn, cậu đau đớn nguyên một đêm ngoài ra không còn nhớ gì khác. Vừa mở mắt ra thấy khuôn mặt của Lan La và một mảng da thịt nơi bả vai, cậu chụp ngay tấm áo choàng quấn cô ta thành một cái bọc.
"Đêm qua xảy ra chuyện gì?"
Quần áo trên người cậu vẫn nguyên vẹn ngoại trừ thắt lưng đã tháo ra. Lan La ngồi co ro khóc thảm thương: "Đêm qua vương gia không tự chủ được đã..."
"Thiếp sợ ngài nổi giận, cố hết sức mới mặc lại được quần áo cho ngài..."
"Cút ra ngoài!!!"
Tiếng quát của cậu vang động khắp một góc doanh trại. Quân lính ồ ạt chạy ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mieu-phu/3003116/chuong-89.html