"Ch.ết tiệt, không nhớ cái gì hết!"
A Phủ cố gắng nhớ lại chuyện đêm đó nhưng không nhớ ra cái gì ngoài cơn đau. Cậu đem hết tất cả quân lính ra hỏi một lượt nhưng ai cũng chung một câu trả lời:
"Đêm đó thứ phi Lan La một mình vào lều hầu vương gia, chuyện trong lều chúng thuộc hạ thật sự không biết."
Nhận được thư của Khao Miêu, cậu vò chặt lá thư trong tay, dằn vặt: "Miêu, tôi xin lỗi, tôi không xứng để em chờ đợi nữa..."
Cậu chạy vào rừng, dầm mình trong thác nước chảy ào ào. Dòng nước lạnh lẽo xối thẳng lên đầu, cậu ngâm trong nước nguyên một ngày, nhưng không sao gội rửa được cảm giác có lỗi với Khao Miêu.
"Loạt soạt" tiếng lá cành cây khô bị giẫm đạp vang lên trong một góc rừng tăm tối. Trong bóng đêm hai con mắt sáng đỏ lòm loé lên nhìn chòng chọc về thác nước nơi có hơi người. Tiếng nước chảy rào rào cộng với đang phân tâm suy nghĩ nên A Phủ không nhận ra điều bất thường.
Những đốm lửa lúc ẩn lúc hiện giữa rừng, quân lính đang nháo loạn đi tìm cậu. A Phủ đứng dậy, lội ra khỏi thác nước lững thững đi về phía họ.
"Vương gia, ngài đây rồi! Làm thiếp lo quá!"
Lan La nhào qua muốn ôm A Phủ, liền bị cậu tránh né. Cô ta sầm mặt nhưng nghĩ đến một tháng sau có thể công bố có thai với cậu, thoáng chốc lại nở nụ cười đắc ý. Đôi mắt sáng đỏ lòm trong góc rừng tối tăm kia nhìn chòng chọc vào cái bụng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mieu-phu/3003114/chuong-90.html