Nghe lời này cô kinh ngạc, nếu tính cho chính xác cô đã chạy trốn khỏi vong nhi ở đất cũ Hà phủ tới mấy lần. Vong nhi đó thù dai khủng khiếp, nó sao có thể nhớ nhầm có mỗi hai lần?
Tiểu quỷ cứ bám chặt sau gáy cô mãi không buông, cô thấy kỳ lạ vì nó không làm hại cô. Cô thử đứng dậy đi đến soi gương, cô muốn nhìn lại cho kỹ hình dáng của đứa trẻ này. Hình như nó có chút khác với con vong nhi ngày trước. Vong nhi đó có đôi mắt màu đen, đứa trẻ này có đôi mắt màu đỏ.
Qua hình phản chiếu trong gương, cô thấy đứa trẻ đen sì từ đầu đến chân, đang bấu víu sau gáy cô. Cái đầu nó rúc vào gáy cô cọ xát, cô kinh sợ kêu lên:
"Đừng, đừng gi.ết ta mà!"
Tiểu quỷ cười lên: "Mẹ là mẹ của con mà, sao con lại gi.ết mẹ được, he... he... he..."
"Thế sao ngươi... ngươi cứ bám lên gáy ta thế?"
Khao Miêu vừa hỏi vừa run rẩy lại gần cái gương, cô vén tóc mình lên nhìn xem có cái gì mà đứa trẻ này cứ nhắm vào gáy cô vậy. Ngặt nỗi không xem được, cô ngẫm nghĩ, nhớ ra sau gáy cô có hình xăm ký hiệu gia tộc nhà họ Hà.
Mỗi người con dâu được cưới vào cửa đều được xăm hình này như một tục lệ của nhà họ Hà.
"Ngươi không làm hại ta thật chứ?"
Cô hỏi lại một lần cuối cùng cho chắc ăn. Tiểu quỷ khẳng định bằng giọng điệu chắc nịch: "Đương nhiên rồi, chỉ cần mẹ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mieu-phu/3000947/chuong-100.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.