"Nào... máu ngon... he he máu này mới ngon! Cha đã ch.ết rồi, máu người ch.ết chẳng ngon chút nào!"
Tiểu quỷ đã ấn đầu trâm vào cổ tay cô, nó đang ngoác miệng cười đến mang tai thì bất ngờ...
Cạch... cạch...
Bên ngoài có bóng người chầm chậm tiến tới....
Khao Miêu đã chốt cửa bên trong, bóng người nọ mở cửa không được liền một cước đạp bay cửa xông vào.
"Miêu... Miêu à... bé Miêu..."
A Phủ cầm trên tay vò rượu loạng choạng đi vào, khuôn mặt cậu đỏ ửng, hình như đã uống say. Cái mặt nạ đã bị cậu giật ra quăng đi đâu không biết, để lộ vết sẹo đỏ lừ sưng tấy lên trông phát khiếp như ác quỷ.
Tiểu quỷ trông thấy sợ quá muốn chạy.
"Choang" vò rượu bị A Phủ ném xuống đất vỡ tan tành, tiểu quỷ càng sợ hơn bay thẳng đi mất, không dám ngoảnh đầu lại.
Khao Miêu bừng tỉnh khỏi khung cảnh ký ức, thấy cây trâm rơi lăn lóc, suýt nữa nó đã đâm vào cổ tay làm cô bị thương.
"Ra ngoài, tôi đã nói không cho cậu bước vào phòng tôi mà!"
Cô bất lực đỡ A Phủ, tuy nói ra miệng những lời vô tình nhưng trái tim có một dòng nước ấm chảy qua. Tuy say ngoắc cần câu nhưng nhờ cậu mà cô mới đuổi được tiểu quỷ đi.
"Bé Miêu... Miêu à... ha ha ha..."
A Phủ đổ gục lên người Khao Miêu, đây là lần đầu tiên cô thấy cậu uống say nói nhảm. Cậu chưa bao giờ để mình rơi vào tình cảnh uống rượu quên sự đời, cô bặm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mieu-phu/3000945/chuong-101.html