"Không có gì, cái thai không sao thì cô nghỉ ngơi đi. Mẹ, con có việc đi trước đây."
“Thằng nhóc này, còn đối xử với mẹ con Lan La thế à? Con dám bước vào viện Khao Miêu nửa bước thử xem!"
Huệ phi la lên, Lan La thì ngồi trên giường rơi nước mắt, tức tối nhìn bóng lưng cậu bỏ đi.
A Phủ vừa đi vừa mải suy nghĩ chuyện vai trái bị đè khi này, lúc định thần lại cậu đã thấy mình đứng trước viện Khao Miêu từ bao giờ. Cậu cười khổ, đi đến chỗ cô đã giống như bản năng của cậu.
"Vương gia, Huệ phi có dặn không cho ai ra vào ạ."
Người hầu gác cửa khó xử, cậu vừa nhìn vào trong vừa nói: "Ta đứng đây một lát thôi, không vào trong."
Cậu đi một vòng quanh viện Khao Miêu, thấy cô đang lén lút nhìn trước ngó sau, thập thò trước phòng thằng Bờm. A Phủ ngạc nhiên, đi xem con mình thôi sao cô phải lén lút vậy?
Thằng Bờm mở cửa đi ra, Khao Miêu ôm thằng bé thật chặt, hít hà mùi thơm trên người nó một hồi lâu rồi mới luyến tiếc buông ra.
"Nghe mẹ dặn này, thời gian tới con không được lại gần mẹ. Sẽ rất nguy hiểm cho con."
"Tại sao ạ?"
Thằng bé chớp mắt hỏi, Khao Miêu nhìn trước ngó sau rồi nói: "Tại vì có một con tiểu.. khụ khụ... đau họng quá..."
Vẫn như mọi khi, hễ nhắc đến hay kể chuyện của tiểu quỷ cho người khác là cổ họng cô lại đau rát khủng khiếp, không tài nào thốt nên câu. Cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mieu-phu/3000933/chuong-106.html