Huệ phi nhìn vết cắn trên bụng Lan La, cũng sợ mặt tái xanh. Đứa cháu ruột duy nhất của bà không thể xảy ra mệnh hệ gì được!
"Đừng sợ, Nam Viễn đã đi mời thầy pháp rồi! Con mau qua viện của ta ở tạm để tránh bị hại!"
Lan La được đưa qua viện của Huệ phi. Tiểu quỷ nhân lúc hỗn loạn chui tọt vào bụng cô ta trốn, thế là nó đường hoàng sang viện khác ở, tránh được sự soi xét của thầy pháp.
Con nô tì của Lan La mở nút một cái bình sứ nhỏ, hướng vào trong góc nhà. Một làn khói nhè nhẹ thoát ra, tụ thành hình một con vong nhi. Nó đang lang thang ở bãi tha ma thì bị bắt bỏ vào bình thả vào căn phòng này. Nó chẳng hiểu gì đi thơ thẩn khắp phòng, thấy trong phòng có đồ chơi của trẻ con, nó thích thú nán lại chơi vui vẻ.
A Phủ đi từ chiều, đến tối đưa được thầy pháp về.
"Con trai, cuối cùng con cũng về! Lan La nó sợ ngất xỉu luôn rồi, mẹ phải đưa nó sang chỗ mẹ tránh bị vong quấy phá."
Thầy pháp đi vào Lan viện, rất nhanh đã bắt được con vong nhi đang ngơ ngác.
"Viện này có một vong nhi, hẳn là do nó doạ thứ phi sợ. Đã bắt nó lại rồi, nương nương và vương gia đừng lo."
Huệ phi không nhìn thấy gì, nhưng A Phủ nhìn con vong nhi hiền lành ngơ ngác, con này chỉ biết ngồi im chơi đồ chơi, không có vẻ gì là biết hung dữ doạ người.
"Chỉ có mỗi một con này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mieu-phu/3000931/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.