"Mau đuổi theo!"
Cậu dẫn theo quân lính và các thầy pháp đuổi theo, thật rùng rợn, dù đã bị mù nhưng nó vẫn chạy băng băng không hề dừng lại. Điều duy nhất nó bị ảnh hưởng là không nhìn thấy nên di chuyển khó khăn hơn, thân thể va đập vào cây rừng bùm bụp, cản bớt phần nào tốc độ của nó.
"Có vẻ nó đã bị mù cả hai mắt rồi. Nhưng chúng ta không vì thế mà lơ là, cái giống này nó vẫn có thể di chuyển lần theo mùi tanh, máu và hơi người." - Tù trưởng nói.
"Nam Viễn Vương, ngài đi chậm thôi, nguy hiểm lắm, chờ chúng tôi đi cùng nữa!"
Các thầy pháp chẳng hiểu sao A Phủ lại một mình thúc ngựa phóng vọt lên phía trước. Chỉ có tù trưởng thở dài, ông biết A Phủ có hận thù cực sâu đậm với vong quỷ kia, cậu mặc kệ nguy hiểm để bắt bằng được nó.
"Vút, vút" mũi tên liên tiếp được bắn đi, bắn cho cái xác của Khẳm Noi lỗ chỗ như cái tổ ong. Vong quỷ của bà lớn bị hao tổn nhiều sức nên chạy chậm dần, A Phủ đuổi tới gần, vung tới một cái thòng lọng móc vào cổ cái xác.
"Khao Miêu đang ở đâu?"
A Phủ trực tiếp hỏi thẳng vào vấn đề, cậu biết mục đích bà lớn nhập xác sống dậy là để trả thù vợ chồng cậu. Khao Miêu mất tích không để lại một chút dấu vết, nếu không phải bị quân Lan Xang bắt thì chính là do bà ta.
Bà lớn rú lên cười khành khạch: "Con trai, đừng tơ tưởng nữa. Nó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mieu-phu/3000880/chuong-132.html