Giang Tuân Chu nhận được tin nhắn trêu chọc của Tưởng Tổ Văn ngay trên đường về.
“Cậu nuôi cái tiểu minh tinh nào thế, tôi bỗng quên mất, nhắc lại cho tôi nghe đi?”
Giang Tuân Chu đáp: “Vợ tổng tài. Có vấn đề gì à?”
Giang Tuân Chu nhắn tiếp: “Đừng có gọi là tiểu minh tinh. Cậu tìm người khác đi uống rượu đi, hôm khác rảnh rỗi chúng ta lại tụ.”
Anh chuyển một phong bao lì xì bốn chữ số qua, Tưởng Tổ Văn không khách khí nhận lấy: “Tiền sửa miệng phải không? Hiểu rồi.”
Nhưng vẫn không quên trêu chọc: “Nhắc nhở thân mật người nào đó, hình như hai cậu vẫn còn là quan hệ hợp đồng thôi.”
Giang Tuân Chu hỏi lại: “Hợp đồng gì cơ?”
Tưởng Tổ Văn rất đỗi bội phục.
Được lắm, quả không hổ là tổng tài, dứt khoát như vậy, nói không nhận là không nhận.
Chiếc xe dừng trước cửa biệt thự, Giang Tuân Chu vội vã xuống xe. Anh mang theo nước hoa, nhớ cậu không thích mùi rượu nên trước khi vào cửa cố ý xịt vài nhát.
Vừa mở cửa, một bóng người đã lao tới, mùi hương hoa diên vĩ thơm ngát xộc thẳng vào lòng Giang Tuân Chu.
Giang Tuân Chu dang tay, vững vàng đón lấy cậu, giọng ôn tồn dỗ dành: “Bảo bối, anh về rồi.”
Dụ Hữu nắm cổ áo Giang Tuân Chu, cảnh giác hít hít ngửi ngửi khắp nơi, ngửi thấy mùi hương không thuộc về Nham Lan Thảo, môi bỗng mếu máo, ngẩng mặt lên, vành mắt đỏ hoe ngay lập tức: “Anh có Omega khác bên ngoài?”
“Sao có thể?” Giang Tuân Chu vội vàng giải thích, “Anh đi gặp Tưởng Tổ Văn,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mieu-mieu-omega-xuyen-den-the-gioi-binh-thuong/4941038/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.