Ánh mắt Dụ Hữu sáng lên, cậu xác nhận lại: “Phần thưởng gì cũng được ạ?”
Ánh mắt Giang Tuân Chu lóe lên vẻ thấu hiểu. Quả nhiên là muốn tìm cách thăng tiến đây mà.
Anh cảm thấy không nên quá nuông chiều cậu nhóc này, nên cố ý giữ lại một chút trong giọng nói: “Cũng không phải cái gì cũng được, phải xem anh có làm được không đã.”
“Anh chắc chắn làm được.”
Vì quá nôn nóng, Dụ Hữu tiến sát lại gần Giang Tuân Chu. Đôi mắt long lanh như mắt mèo của cậu nhìn chằm chằm vào anh. Vẻ mặt cậu vô cùng chân thành: “Chờ khi nào bộ phim này đóng máy, nếu dì có cắt dứa cho em thì anh đừng tranh với em, để hết lại cho em, được không ạ?”
Không gian im lặng trong hai giây.
“...Dứa?”
Giang Tuân Chu lặp lại một cách khó tin.
Dụ Hữu gật đầu lia lịa, mặt đầy mong chờ.
Giang Tuân Chu nhấn mạnh: “Em chắc chứ? Anh đã nói là phần thưởng gì cũng được, miễn là anh làm được.”
Một chuyện tốt đến thế mà Dụ Hữu chỉ muốn có thế thôi sao? Dụ Hữu tin tưởng tuyệt đối: “Vâng ạ, vâng ạ.”
Giang Tuân Chu dùng đầu lưỡi đẩy đẩy hàm răng, cảm thấy có chút buồn cười và vô lý.
Trong mắt Dụ Hữu, anh còn không bằng một chén dứa?
Giang Tuân Chu nghiến răng phun ra một chữ: “...Được.”
Dụ Hữu không hiểu tại sao mặt Giang Tuân Chu lại hơi tối lại, nhưng nghe thấy anh đồng ý rồi, cậu mừng rơn, không nghĩ ngợi gì mà nói lời cảm ơn: “Cảm ơn ông xã!”
---
Tài xế lái xe đến dưới tòa nhà công
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mieu-mieu-omega-xuyen-den-the-gioi-binh-thuong/4805029/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.