Nửa đêm……
Bạch Dạ sau khi trở về, đập vào mắt hắn trước tiên là cái giường lớn và đang nằm ngủ an ổn trên giường chính là cá nhỏ, cái đuôi to rủ xuống mép giường, thật sự hoàn toàn không nói gì.
Sờ sờ cái nệm giường, ẩm ướt như thế này, hắn làm sao mà ngủ được nhỉ?
Thấy cá nhỏ cứ thế ngủ như chết, Bạch Dạ cũng không đành lòng gọi hắn dậy để đổi tấm nệm khác. Hắn cứ thế ngồi nhìn gương mặt say ngủ của cá nhỏ…bàn tay không tự chủ được khẽ vuốt ve khuôn mặt trái xoan hồng hào ấy.
Bạch Dạ nheo mi, thu hồi tay lại sau đó biến về chân thân, rồi cứ thế ghé vào dưới giường ngủ.
Mà không phải như thế là hắn có ngay một giấc ngủ ngon, cá nhỏ ngáy rất to làm cho hắn phải đem đôi tai giấu đi mới có thể không nghe thấy mà nhắm mắt ngủ.
Sáng sớm……
Bạch Dạ dù sao cũng là Nhị thiếu gia của Bạch miêu bộ tộc, cho nên việc hắn phải biến trở về chân thân quỳ rạp dưới mặt đất ngủ cả một đêm thật đúng là rất uỷ khuất cho hắn.
Mà càng làm cho hắn thêm uỷ khuất hơn chính là chuyện phát sinh tiếp sau đó……
Quả thật là tối hôm qua Bạch Dạ ngủ không được ngon cho lắm, cho nên khi hắn phát hiện có người đang động vào thân thể hắn, hắn cũng mặc kệ, vẫn tiếp tục ngủ.
Thế nhưng đôi tay kia càng ngày lại càng quá đáng……,theo lưng đến cái đuôi, rồi đến mũi nhọn của cái đuôi …Khi sờ đến mũi nhọn cái đuôi thì cái tay kia hơi rụt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mieu-me-an-luon-ta-di/38923/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.