”Ngươi không phải là con cá nhát gan, bình tĩnh một chút, ngoan nào…” Bạch Dự đi về phía cá nhỏ, cúi xuống cất giọng nhẹ nhàng an ủi hắn.
Nghe thấy lời an ủi của Bạch Dự, cá nhỏ lúc này mới lấy lại được một chút bình tĩnh. Nhưng Bạch Thước lại chẳng chút cam lòng nên lại bắt đầu tuỳ hứng. Hắn nắm ống tay áo rộng thùng thình của Bạch Dự, nói:”Đại ca, hắn là một con ngư tinh a! Mau bắt hắn ăn luôn thôi!”
“Thước nhi, nếu ngươi đem cá nhỏ ăn mất, Nhị ca ngươi chắc chắn sẽ rất tức giận.” Đối mặt với hai thiếu niên nhỏ tuổi này, Bạch Dự vẫn như cũ rất có kiên nhẫn.
”Hừ!” Bạch Thước buông tay áo của Bạch Dự ra, hung tợn trừng mắt nhìn cá nhỏ.
Cá nhỏ cũng rất bình tĩnh trừng mắt lại với hắn:” Không cần ngươi ăn ta, miêu mễ đến lúc đó sẽ đem ta ăn luôn….”
Nghe cá nhỏ nói thế, bất giác Bạch Thước cùng Bạch Dự quay lại nhìn nhau.
Miêu mễ?
“Ngư Nhi! Ta không phải đã nói là không được đi ra ngoài ư? Sao vậy lại không nghe lời?” Bạch Dạ chậm rãi đi tới, ngữ khí rất có uy nghiêm.
Cá nhỏ hướng phía Bạch Dạ vẫy tay, chỉ vào ao, nói:” Thực xin lỗi ngươi miêu mễ, ta chỉ là muốn xuống ao ngâm mình một chút mà thôi….”
“Ế? Ngươi kêu Nhị ca ta là gì?” Bạch Thước quay đầu hỏi.
“Thì là miêu mễ” Cá nhỏ mỉm cười trả lời thật vô tư.
Bạch Thước nghe xong mà xanh cả mặt, con cá nhỏ này thật là vô phép hết sức a.
Mà một bên Bạch Dự cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mieu-me-an-luon-ta-di/38922/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.