Chương trước
Chương sau


Trong điện Bạch Sa .



Bạch Tình vẫn như thường lệ ngồi dựa lưng vào ghế tuyên bố sự tình.

“Năm ngày sau? Ta không có nghe lầm chứ? Nữ nhân kia muốn tới đây sao?” Bạch Thước nhu nhu cái lỗ tai đưa ra nghi ngờ, nhưng khi hắn nhìn thấy ánh mắt nặng nề đầy vẻ trách móc của Bạch Tình thì vội lấy tay che miệng, không dám lên tiếng nữa, im lặng nép vào sau lưng của Bạch Dự.

Không giống với Bạch Thước tỏ ra đầy kinh ngạc xen lẫn có chút bất đồng, Bạch Dự trước sau vẫn có bộ dáng tươi cười. Hắn vuốt khẽ lỗ tai của Bạch Thước, quay sang cười nói với Bạch Tình:” Mẫu thân, con đã  lệnh cho thuộc hạ thu xếp xong mọi chuyện rồi.”

Mừng thầm trong bụng vì có được đứa con rất hiểu chuyện lại làm việc có năng lực như thế, đôi mắt  Bạch Tình ánh lên sự hài lòng nhìn hết một lượt mọi người bên dưới đại điện. Lúc này nàng mới phát hiện không có Bạch Dạ, sắc mặt đột nhiên tối sầm lại.

“Đi kêu Dạ nhi vào đây cho ta!”

Bạch Tình hạ lệnh bất ngờ nên làm cho mọi người có chút sững sờ chẳng kịp phản ứng.

“Không cần! Ta đã đến rồi đây.” Bạch Dạ xuất hiện rất đúng lúc, không nhanh không chậm đã ở trước mặt của Bạch Tình, tiếp theo liền cúi đầu thi lễ với nàng.

Liếc nhìn Bạch Dạ vừa đến, Bạch Tình liền hạ lệnh cho mọi người lui xuống, trong khoảng thời gian ngắn, cả đại điện chỉ còn lại hai người bọn họ.

Vẫn yên vị trên ghế, Bạch Tình làm bộ dạng như rất nhàn rỗi, săm soi đầu ngón tay của mình, nhẹ nhàng lên tiếng:”Hắc Uyển nàng cũng sắp đến đây, ngươi…”

Bạch Tình nói chưa hết câu đã bị Bạch Dạ không chút lưu tình cướp lời:” Nàng ta đến đây để làm gì?”

“Ngươi cùng với nàng hảo hảo bồi dưỡng tình cảm đi…các  ngươi một ngày nào đó sẽ thành thân với nhau.” Bạch Tình thanh âm có chút bất đắc dĩ.

“Nương, đừng ép ta, nàng ấy đúng là cô nương tốt, nhưng ta thật không thích nàng.”

”Chuyện này không phải do ngưoi quyết định.” Bạch Tình nghiêm giọng “Hai ngươi các ngươi ngay từ lúc sinh ra đã được đính ước với nhau rồi.”

Hôn sự cả đời sao có thể dễ dàng quyết định như vậy? Kỳ thật là bởi vì trước đây phụ thân của hắn đã phụ tình mẹ của Hắc Uyển. Đơn giản mà nói, đây chỉ là bồi thường. Đáng thương nhất vẫn là Bạch Dạ, nghiễm nhiên trở thành vật dùng để đền bù cho sai lầm trước đây của phụ thân, ngay cả chung thân đại sự của chính mình cũng không thể tự mình chọn lựa. Mà tại sao người được chọn không phải là Bạch Dự hay Bạch Thước, đáp án kỳ thật rất đơn giản…

Hắc Uyển đối với Bạch Dạ là nhất kiếm chung tình…

“Tại sao? Tại sao người đó lại phải là ta chứ?” Tuy rằng hai người không phải lần đầu tiên nói đến vấn đề này, nhưng Bạch Dạ mỗi lần nhắc tới đều bất mãn, không sao giữ được bình tĩnh rống to.

“Ngươi dám nói chuyện với nương như vậy sao?” Bạch Tình nhíu mày, tuy rằng ngữ điệu rất bình tĩnh nhưng bên trong lại ẩn chứa khí thế tuyệt không thua Bạch Dạ.

“Ngươi như vậy mà là nương của ta sao?” Hít một hơi thật sâu, Bạch Dạ cười lạnh phun ra một câu thật là đại nghịch bất đạo.

Nhìn thấy trong ánh mắt Bạch Tình hiện lên một tia đau lòng cùng áy náy, Bạch Dạ tiếp tục nói:” Ngươi mới không tư cách làm nương của ta! Cha lại càng đáng giận! Các ngươi căn bản là không đứng trên lập trường của ta mà suy nghĩ cho ta!”

Trong điện một mảnh trầm mặc, Bạch Dạ rốt cuộc chịu không nổi mà rời đi, trở về Bạch Dạ tiểu trúc, để lại Bạch Tình lòng đau như cắt.

=

Vừa mới bước vào phòng đã thấy cá nhỏ nằm trên mặt đất, ôm lấy thân mình, Bạch Dạ biến sắc. Hắn một nửa cảm thấy đau lòng, một nửa là uất giận. Đau lòng là vì cá nhỏ nằm trên sàn nhà không thoải mái, có thể bị lạnh; còn có trên vai cá nhỏ là vết răng cắn, dấu vết của việc “ác” mà hắn vừa mới làm lúc nãy.

Mà uất giận nhất vẫn là do sự kiện vừa rồi…Hắn thật cảm thấy uất ức vì phụ thân tạo nghiệt, không tìm biện pháp giải quyết mà làm liên luỵ đến hắn; lại thêm cá nhỏ quá phận, bất quá là không có cha mẹ việc gì phải một hai đi tìm cái chết, hắn nghĩ chính mình chẳng biết có bao nhiêu là đáng thương?

Thật là một mớ hỗn độn.

Bạch Dạ phẫn hận đánh một quyền vào vách tường làm cho cái vách tường đáng thương trong một chốc bị hắn đánh cho tan nát thành một khối.

Một vài mảnh vụn văng trúng đầu cá nhỏ.

Thế là cá nhỏ đột nhiên bị đánh thức, nhưng hắn vừa tỉnh lại bắt đầu khóc” Ô… ô ~~ cha… nương…”

”Không được khóc!”

Ngữ khí nghiêm khắc của Bạch DẠ làm cho cá nhỏ dùng sức ráng nhịn cho nước mắt không rơi ra.

Nhìn thấy cá nhỏ đã bình tĩnh trở lại, hắn lập tức ôm lấy cá nhỏ đến ngồi cạnh mình trên giường, sờ sờ cái đuôi của cá nhỏ, cố gắng lấy giọng thật ôn nhu hỏi:” Trước đây ngươi nói là không thấy cha?”

” Ân.” Cá nhỏ suy nghĩ một chút, rồi mới gật gật đầu.

Chuyện như vậy mà cũng phải suy nghĩ sao? Bạch Dạ càng ngày là càng không hiểu cá nhỏ:” Sao lại không thấy?”

“Bị người ta mang đi mất…”

“Bị ai mang đi?” Thật là! Sao mà hỏi hắn một câu hắn cũng chỉ trả lời lại một câu? Bạch DẠ trong lòng đầy bất mãn nhưng cố nén giận, vì sợ lại làm cá nhỏ khóc khi nhịn không được mà tức giận, cho nên hắn mới không hỏi.

” Không biết.”

Câu trả lời làm cho Bạch Dạ suýt nữa muốn bật ngửa, đột nhiên cảm thấy được có điểm nhụt chí.

Liếc thấy Bạch Dạ đối với hắn cảm thấy thất vọng, cá nhỏ cúi thấp đầu, cố gắng nhớ lại tình huống của ngày đó. Kỳ thật là rất tàn nhẫn, cá nhỏ không phải không biết, mà là hắn muốn quên đi. Hắn muốn quên đi hình ảnh mẫu thân vì cứu hắn mà bị phá thành từng mảnh nhỏ, muốn quên đi hình ảnh phụ thân vì cứu hắn mà quỳ gối cầu xin nam nhân một cách đáng thương.

Người nam nhân kia, hắn không dám nhìn thẳng, bởi vì hắn cảm giác được từ người nam nhân toả ra ma khí rất mãnh liệt. Càng làm cho hắn quên không được chính là thanh âm cầu xin xót xa của phụ thân.

“Van cầu ngươi! Đừng thương tổn Ngư Nhi…Chỉ cần ngươi hứa tha cho hắn…ta…ta nguyện ý…”

”Hảo!” Chỉ nghe nam nhân cười thật to “Từ nay về sau, ngươi sẽ là người của bổn vương!”

Không! Phụ thân là của ta! Phụ thân là của mẹ! Ngươi tránh xa chúng ta! Ta chán ghét ngươi!

Cá nhỏ rất chán ghét nam nhân đó, rất muốn trước mặt nam nhân ấy hét to những lời này nhưng hắn lại không dám.

” Ta chán ghét hắn!!”

Thình lình nghe cá nhỏ hét to lên làm cho Bạch Dạ nâng nâng lông mi, hắn hỏi ” Ai?”

” Ta chán ghét hắn! Ta chán ghét hắn! Ta chán ghét hắn!!” Cá nhỏ giống như phát điên luôn miệng lẩm nhẩm những lời này. Bạch Dạ cảm thấy bất an, liền thở dài một tiếng, đem cá nhỏ ôm vào trong ngực, lấy tay khẽ vuốt ve tấm lưng trần của mát lạnh của cá nhỏ. Mỗi lần an ủi Thước Nhi hoặc mẫu thân cũng thường hay làm động tác này với bọn hắn, ngoại trừ cách này, hắn cũng không biết phải làm sao cho tốt, chỉ biết yên lặng chờ cho người đang ngồi trong ngực mình bình tĩnh lại.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.