Chương trước
Chương sau
Ngay khi cá nhỏ vừa hồi phục tinh thần liền ngẩng đầu lên nhìn người đang ôm mình trong lòng.



Hai mắt Bạch Dạ đã nhắm nghiền, hình như là đang say ngủ. Cá nhỏ nháy mắt mấy cái, cũng không nỡ đánh thức Bạch Dạ. Nhưng cứ ngồi mãi trong lòng ngực thế này quả thật là nhàm chán, thân thể hắn không yên được.

Đột nhiên, cái đuôi của Bạch Dạ không an phận “chạy” ra ngoài, hai mắt cá nhỏ sáng rỡ như đứa bé vừa phát hiện ra một mòn đồ chơi mới mẻ, đôi tay không chút do dự bắt lấy cái đuôi của Bạch Dạ. Nhưng rất nhanh chóng liền buông ra, bởi vì hắn còn nhớ rõ, Bạch Dạ không thích người khác chạm vào cái đuôi của hắn.

”Ha!” Cá nhỏ linh quang hiện ra, cười cười, tiếp theo liền giơ cái đuôi của mình lên chạm vào Bạch DẠ.

Hai cái đuôi trong phút chốc gặp nhau, Bạch Dạ hình như thấy thoải mái, liền rất an phận quấn cái đuôi của mình vào đuôi cá nhỏ. Thấy tình hình “thuận lợi”, cá nhỏ cười khẽ ra tiếng:” Hì…hì…thích không?” vừa nói vừa nghịch ngợm vươn tay xoa nhẹ đôi tai của Bạch Dạ, hắn cũng chú ý đến trên tai Bạch Dạ là đôi vòng bạc rất tinh xảo.

”Ân…” Bạch Dạ không có mở mắt, chỉ có hừ một tiếng.

Thấy thế, cá nhỏ tươi cười càng ngày càng tươi, động tác cũng càng lúc càng to gan, nhưng điều hắn không sao ngờ tới chính là Bạch Dạ đột nhiên kéo mạnh hắn đặt ở trên giường.

”Gì?!” Thân thể chính mình hầu như đều bị ngăn chặn, hai cái đuôi vẫn đang quấn lấy nhau, nhưng cái cảnh tượng này làm cho cá nhỏ đột nhiên cảm thấy không được tự nhiên. Hắn vội không dám chơi đùa nữa, chậm rãi nhích dần ra để hòng thoát khỏi cả người đang bị Bạch Dạ đè lên.

Nhưng Bạch Dạ vẫn đang muốn hưởng thụ cái cảm giác thoải mái này nên nhanh tay kéo lấy cá nhỏ đang muốn chạy trốn, tiếp theo hắn thì thào trong miệng, hình như là đang nói mớ:” Ân…ôm…ôm….”

Ngó thấy Bạch Dạ dùng đầu cọ cọ vào ngực của mình, cá nhỏ nuốt nuốt nước miếng, hành động này là…miêu mễ đang làm nũng với hắn sao?

Đáng tiếc là cá nhỏ không có nhiều thời gian để suy nghĩ , đơn giản là vì cái đuôi xù của Bạch Dạ không biết từ lúc nào đã “lầm lũi” tiến vào bên trong khố của hắn.

Dù là người suy nghĩ đơn thuần nhưng cá nhỏ cũng biết là mình đang lâm vào tình thế “nguy cấp”, cho nên hắn nhanh chóng tìm cách đẩy Bạch Dạ ra, chỉ tiếc là phí công vô sức. Bạch Dạ sức mạnh quá lớn so với cá nhỏ, hắn không phải đang ngủ sao? Sao mà còn mạnh như vậy chứ?

“Không cần!” Cá nhỏ kêu nhẹ, hắn sợ đánh thức Bạch Dạ nhưng cũng sợ Bạch Dạ làm ra chuyện gì đó đáng sợ đối với hắn.

”Hừ.” Bạch Dạ vẫn đang ngủ bỗng hơi nhăn mày nhíu mặt một chút nhưng chỉ vài giây thoáng qua, sau đó hắn đột nhiên hưng phấn vươn đầu lưỡi liếm vào hai má mịn màng của cá nhỏ.

“Ngô…đừng liếm ta…miêu mễ ngươi không thể như vậy…” tuy rằng cảm thấy rất nhột nhạt lại ẩm ướt khó chịu nhưng cá nhỏ cũng không phản đối một cách kịch liệt ngược lại còn mở miệng nói chuyện.

Nhưng như vậy lại thu được hiệu quả, cái đuôi của Bạch Dạ đang tiến vào cái khố của hắn đột nhiên dừng lại, ở chung quanh bồi hồi, cái miệng cũng ngưng luôn động tác đang liếm cá nhỏ, chỉ nghe khò khè một tiếng, lại lâm vào ngủ say.

Nhìn khuôn mặt không hề phòng bị khi ngủ của Bạch Dạ, cá nhỏ từ từ định thần lại. Hắn nhớ lại mấy ngày qua Bạch Dạ đối với hắn rất tốt, chẳng lẽ mình có thể nào lại làm cho hắn thêm thất vọng?

Hắn quyết định sẽ nghe lời của Bạch DẠ.

Hắn muốn báo thù!

Phải cứu phụ thân ra từ tay của nam nhân đáng ghét kia!

” Ta quyết định rồi ! Ta muốn đi tìm cha!”

Nghe những lời này của hắn, Bạch Dạ lập tức tỉnh ngủ ngay.

” Như vậy mới đúng!”

Bạch Dạ nở nụ cười, một nụ cười tràn ngập niềm vui và ngợi khen càng làm cho cá nhỏ thêm động lực và niềm tin, hắn kích động lắc lắc vây đuôi.

“Vậy ngươi hiện tại tính làm gì?” Bạch Dạ bắt lấy vây đuôi của cá nhỏ hỏi. Nghe thấy quyết định của cá nhỏ, hắn thật sự rất vui nhưng cũng lo lắng không kém…Cá nhỏ ngay cả người bắt đi phụ thân hắn là ai cũng không biết, làm sao tìm được người? Huống chi cá nhỏ lại rất yếu ớt, làm sao có thể cứu phụ thân ra? Bạch Dạ vỗ vỗ cái trán, xem ra có điểm phiền não.

Thôi, tình huống hiện tại so với lúc hắn muốn bị ăn vẫn là tốt hơn rồi.

“Không biết a…” Cá nhỏ nhất thời xụ mặt “Ta chỉ biết nam nhân kia là ma tộc…”

Bạch Dạ nhất thời cũng sa sầm nét mặt.

Thành thân với Hắc Uyển một nửa nguyên nhân cũng là vì chuyện này, bọn họ muốn cùng nhau đồng tâm hiệp lực đối phó với Ma tộc.

” Miêu mễ, xảy ra chuyện gì?” Cá nhỏ vừa nói xong liền lập tức lấy tay che miệng lại, hắn đột nhiên nhớ tới, không thể kêu miêu mễ mà phải kêu là Dạ.

Nhưng có lẽ là biết cá nhỏ đã thành thói quen nên Bạch Dạ cũng không buồn sửa hắn, chỉ tự mình chà xát ngón tay, tiếp tục hỏi:” Còn gì nữa không?”

“Hắn có giọng nói rất đáng sợ.”

Nghe vậy, Bạch Dạ đảo cặp mắt trắng dã. Hắn thật cảm thấy hối hận vì đã hỏi câu ấy.

” Thực xin lỗi, chính là ta thật sự chỉ nhớ rõ có nhiêu đó thôi…” Cá nhỏ lí nhí trong cổ họng, hắn rất sợ Bạch Dạ lại tức giận với hắn.

” Muốn tập pháp thuật không?” Bạch Dạ không có trách cứ hắn, ngược lại còn thật đột nhiên hỏi hắn những lời này.

” Ta… có thể chứ?!” Đúng vậy! Chỉ cần chính mình tập pháp thuật, trở nên mạnh một chút so với hiện tại, cứ như vậy, nói không chừng hắn có thể đi Ma giới cứu phụ thân ra !

” Thử xem xem!”

” Ân… chính là ta rất tệ…” Trước kia ở trước mặt mẫu thân thi triển pháp thuật hắn luôn luôn thất bại, thậm chí có một lần không cẩn thận phá hủy luôn chính gian phòng ở của mình, cho nên hắn lại đột nhiên lùi bước .

” Thử xem xem!” Bạch Dạ vẫn là câu nói kia, hắn luôn cho rằng trên đời này không có bùa phép nào mà không tập nổi. Cái cá nhỏ cần lúc này chính là niềm tin, chỉ cần có niềm tin, hắn nhất định sẽ tiến bộ.

” Hảo!”

Cá nhỏ từ lúc gật đầu đáp ứng thì có một số việc liền không thể quay đầu lại.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.