9h tối, ông Vọng đang khép cửa nhà lại thì bên ngoài đường có ánh đuốc dừng trước cổng nhà ông. Bước vội ra sân xem là ai thì người đứng bên ngoài gọi với vào trong:
- - Chú Vọng, là tôi đây.....Cung đây.
Dưới ánh đuốc sáng, ông Vọng nhìn ra đúng là ông Cung, con của cụ Cẩn....Không hiểu sao tối muộn thế này ông Cung lại đến tận nhà, nhưng nhìn mắt của ông Cung đỏ hoe, ông Vọng mở cổng rồi hỏi:
- - Bác Cung, có chuyện gì mà bác đến tìm tôi muộn thế...?
Ông Cung đáp:
- - Ông cụ nhà tôi mất rồi.
Ông Vọng thoáng giật mình, buổi sáng lúc ông và thầy Lương đến nhà, tuy lúc đó cụ Cẩn có yếu thật, nhưng vẫn còn nói chuyện được, sao đến tối đã ra đi nhanh như vậy...? Ông Vọng cúi đầu chia buồn:
- - Cụ đi có đau đớn gì không..? Mà bác vào trong nhà rồi nói chuyện.
Ông Cung xua tay:
- - Ông cụ nhắm mắt xuôi tay không đau đớn gì cả, chỉ có trước lúc chết được độ 1 tiếng, ông bắt người nhà lấy ghế kê ra giữa sân rồi cứ thế ngồi nhìn về phía trước. Lúc đó còn không thấy ông ho hay đau đớn gì cả. Sắc mặt còn thay đổi tốt hơn một chút, sau đó ông cụ dặn dò tôi vài điều, cuối cùng ông đưa cho tôi cái hộp này rồi rơi nước mắt nói lời sau cuối. Nói xong thì cụ mất.
Dứt lời, ông Cung đặt cái hộp gỗ vào tay ông Vọng, ông Vọng còn đang ngơ ngác thì ông Cung nói tiếp:
- - Ông cụ nói, sau khi ông mất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mieu-hoang/228586/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.