Ông Vọng hỏi dồn:
- - Vậy lúc đó cậu có nhận ra đứa bé gái ấy là con nhà nào không..?
Sửu lắc đầu:
- - Thực sự là tôi không nhìn được rõ mặt nó, lúc đó quá hoảng sợ, lại thêm khuôn mặt con bé bị tóc che kín, trời nửa đêm nên tôi không thể biết được đó là con nhà ai. Mà cũng có thể nó là ma thì sao..?
Thầy Lương trầm ngâm nãy giờ, nghe Sửu kể hết câu chuyện, lúc này ông mới khẽ nói:
- - Mọi người bình tĩnh lại đã, theo như những gì mà cậu Sửu kể, có vẻ như cô bé gái đó chính là người đã cứu cậu Sửu. Tuy nhiên, việc một đứa bé gái xuất hiện giữa đêm, chơi trò trốn tìm với ma đương nhiên đứa bé này không bình thường. Sau khi nghe kỹ toàn bộ chi tiết trong lời kể của Sửu, tôi có liên tưởng đến một đứa bé mà theo tôi, cô bé này có chút gì đó bí ẩn, xen lẫn kỳ lạ.
Sửu và ông Vọng im lặng chờ đợi thầy Lương nói tiếp, thầy Lương nói với ông Vọng:
- - Bác trưởng làng vẫn còn nhớ cái lắc tay bằng bạc rơi trước cổng nhà mà con Vàng đã tìm thấy chứ...?
Ông Vọng gạt đầu:
- - Có chứ, cái lắc đó chẳng phải tôi và thầy đã đi tìm rồi đem trả cho cô Xoan hay rồi mà. Cô Xoan có nói, đó là lắc tay của con gái cô ấy.....Có phải thầy đang nghĩ đứa bé gái xuất hiện ngoài giếng đêm qua mà cậu Sửu nhìn thấy là cái Mị, con cô Xoan phải không..? Không thể nào, con bé bị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mieu-hoang/1039670/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.