Chợt nghe thấy lời ấy, mặt Mao Thư Trần liền tái đi. Hắn sẽ không nói cái gì nam nam thụ thụ bất thân, chỉ là siêu cấp chú trọng riêng tư cá nhân như hắn cũng không muốn cùng một tên không biết xấu hổ cùng chung một phòng – dưới tình huống toàn thân trên dưới trần truồng như bây giờ.
Mắt thấy Mao Thư Trần gân xanh bạo phát, Hà Trung Toàn lại không cảm thấy một chút nguy cơ nào, ngượi lại phi thường làm ra vẻ một cô vợ ngoan tiêu sái đi vào phòng tắm.
Mao Thư Trần rất muốn nổi bão ngay lập tức khiến cho Hà Trung Toàn phải cút khỏi phòng tắm, nhưng đối với một tên da mặt dày có thể so sánh với tường thành như Hà Trung Toàn, loại nhục mạ này khẳng định sẽ không thương tổn gì đến hắn, nói không chừng có thể đổi lấy một câu: “Ai nha, bác sĩ Mao, thì ra anh thẹn thùng như vậy hì hì hì?!”
Mao Thư Trần xoa xoa cái trán, quyết định lựa chọn phương châm ‘tạm thời tránh lui’, hắn kéo khăn tắm ở bên cạnh quấn quanh phía dưới, sau đó cau mày đẩy Hà Trung Toàn hướng về cửa phòng tắm đi ra: “Tôi không cần giặt, cũng không có thói quen kỳ lưng, tiên sinh cho thuê nhà nếu anh muốn dùng phòng tắm của tôi, liền tự mình dùng đi.”
Hà Trung Toàn sao có thể để hắn ra đi tiêu sái như vậy? Ý muốn của hắn rất đơn giản: tân văn phải viết chuyện về bác sĩ khoa tiết niệu, dĩ nhiên phải lấy tư liệu trên người Mao Thư Trần. Mà nấu cơm cho hắn ăn, giúp hắn kỳ lưng có thể giúp quan hệ giữa hai người tốt đến mức như miệng hắn nói ra lúc trước. Nếu có thể được cái gì ‘căn bệnh kinh điển’ linh tinh, kia lại càng có ích đối với sáng tác của hắn.
Với ý đồ ‘gây rối’ như vậy, hắn như thế nào có thể để Mao Thư Trần rời đi? Hắn ỷ mình tay dài chân dài sức lực mạnh, một phen kéo cánh tay Mao Thư Trần, cản trở đường đi của hắn.
Mao Thư Trần mất trọng tâm, lúc này chân vừa trợt liền ngã sấp lên người Hà Trung Toàn, bị hắn kéo vào trong lòng. Mà cùng lúc đó khăn tắm vây quanh hạ thân Mao Thư Trần cũng rơi xuống, hai người cứ như vậy dính sát vào nhau, phía dưới của Mao Thư Trần vừa vặn đụng phải đùi Hà Trung Toàn, mà cái thứ đó của Hà Trung Toàn toàn bộ dán tại bụng dưới của Mao Thư Trần.
Cho dù Mao Thư Trần trong công việc gặp qua vô số chỗ đau của người bệnh, nhưng bị người bệnh nhìn thấy chỗ tư mật của mình cũng là lần đầu tiên, chỗ quan trọng của nhau lại còn gắt gao chồng chéo lên nhau? Trong nhất thời, phòng tắm vốn nóng hôi hổi càng thêm nóng.
— hắn chính là một người bệnh, một người bệnh bình thường, một người bệnh bình thường thiếu đánh!
Mao Thư Trần liều mạng tự kiến thiết tâm lý ở trong lòng, nhắm mắt lại niệm một đoạn thanh tâm chú.
Chỉ là một màn này ở trong mắt Hà Trung Toàn hoàn toàn không giống, hiện tại trong mắt của hắn, Mao Thư Trần đôi má ửng hồng (bởi vì hơi nóng trong phòng tắm),nhắm mắt lại (mặc niệm thanh tâm chú),từng chút từng chút trở nên mê người — vốn hắn cảm thấy bác sĩ Mao là mèo đẹp trong số mèo, hiện tại xem ra quả nhiên làm cho người ta thấy tâm ngứa. Hắn lúc này làm sao còn nhớ thương cái gì mà ‘tiểu thuyết tư liệu sống’, tinh trùng thượng não, nước bọt đều chảy ròng ròng.
Trinh tiết của loài chó vốn phi thường dễ dao động, cho dù biến thành yêu thì nó vẫn phóng đãng như trước — hoặc nói thẳng là trong đầu Hà Trung Toàn không có loại nhận thức này, nghĩ đến chỉ cần hắn thích có thể tùy tiện ra tay.
Hắn ngốc ngếch nhầm tưởng biểu tình của Mao Thư Trần là đang muốn hôn, lúc này vui sướng đến mức cái đuôi nhanh biến ra: “Bác sĩ Mao… Anh cư nhiên nhiệt tình đến thế!?”
Khi Mao Thư Trần mở to mắt, sau đó nhìn thấy Hạ Trung Toàn không biết xấu hổ chu môi hướng về phía Mao Thư Trần. Không chỉ có như thế, bàn tay to vốn ôm lấy mông Mao Thư Trần cũng chầm chậm hướng về phía dưới của hắn.
Tuy rằng không rõ Hà Trung Toàn làm sao đột nhiên phát tình, nhưng Mao Thư Trần vẫn quyết định thật nhanh, thúc dục yêu lực trong cơ thể, chỉ dùng không đến thời gian 1 giây, hai tay liền hóa thành móng mèo, mà tám móng tay cũng dài ra, sau đó hai móng vuốt giao nhau, đồng thời dùng sức, như tia lửa điện xoẹt qua, Hà Trung Toàn kêu la thảm thiết thấu tận trời.
“Uông ngao…” Hà Trung Toàn lập tức buông lỏng hai tay hạnh kiểm xấu, ngược lại ôm mặt ngồi xổm trên mặt đất. Xuyên thấu qua những ngón tay của hắn thấy Mao Thư Trần vừa lòng nhìn trên mặt Hà Trung Toàn bị hàng loạt vết cào, những vết cào hồng hồng tím tím, hơi rướm máu.
“Muốn phi lễ tôi? Anh còn non và xanh lắm!” Mao Thư Trần khoanh tay ôm trước ngực, khăn tắm một lần nữa vây quanh thân dưới: “Tôi còn nghĩ anh thành thật, kết quả hôm nay liền dám xuống tay với tôi? Anh có tin tôi một cước đạp lên JJ của anh cho anh một trận nhớ đời?
Mao Thư Trần nâng chân lên, có chút phong thái nữ vương giẫm lên vai Hà Trung Toàn: “Những vết cào trên mặt của anh hôm nay coi như trút giận meo ~, cư nhiên dám đối với tôi làm này làm nọ? Sớm biết như vậy tôi, mẹ nó lúc đó không nên cứu anh, để cái thứ vừa to lại vô dụng kia của anh dính trên mông người ta cả đời đi!!!”
Ngày thường Mao Thư Trần chưa bao giờ một hơi nói nhiều như thế, phần lớn thời gian đều tự giữ thân lạnh lùng bàng quan. Nhưng lần này Hà Trung Toàn không có tiết tháo cư nhiên dám đưa bàn tay bẩn chạm lên người hắn, hắn khó chịu ghê tởm, lời thô tục không khống chế được mắng ra.
—- meo meo meo, ghê tởm quá đi!
Hà Trung Toàn làm sao ngờ đến bác sĩ Mao ngày thường ít nói cũng có lúc núi lửa bùng nổ, hơn nữa con mèo nhỏ thoạt nhìn mềm mềm thế kia cư nhiên làm bị thương con chó mạnh với sức chiến đấu hai vạn (?),trong nhất thời bị hắn mắng đến choáng váng, ngơ ngác ngẩng đầu từ dưới nhìn lên Mao Thư Trần.
Nhưng mà nếu không nhìn thì không sao, vừa nhìn lại thấy, Mao Thư Trần hiện tại nâng một chân giẫm lên vai, hắn hiện tại vừa nhấc đầu, tầm mắt liền theo đôi chân trắng nõn một đường nhìn lên, cổ chân, bắp chân, đầu gối, đùi… Sau đó chính là hậu huyệt bí ẩn. Hậu huyệt nho nhỏ kia gắt gao mấp máp khép mở, Hà Trung Toàn ở phương diện kia cũng xem như kinh nghiệm phong phú, nhưng chưa từng như hiện tại, ánh mắt nhìn chăm chú liền không thể rời ra.
Hoa cúc nhỏ màu hồng nhạt ngay không xa, Hà Trung Toàn hết sức chăm chú nhìn nụ hoa nho nhỏ kia, thậm chí không cảm giác được miệng vết thương đau đớn trên mặt — hôm nay thật hạnh phúc được nhìn thấy, Hà Trung Toàn lập tức thắt lưng không mỏi, chân không khập khiễng, một hơi lên năm tầng đều có sức… Cái gì viết văn, cái gì đuổi bản thảo, cái gì bệnh loét mũi, toàn bộ cút sang một bên đi!
Mao Thư Trần còn không có ý thức được bản thân đang bị người thị gian, như trước đắc ý dào dạt mắng thống khoái. Hắn thật lâu rồi chưa nói nhiều như vậy, hắn cũng chưa từng nghĩ đến bản thân là người lãnh đạm, chỉ là từ lúc gặp Hà Trung Toàn về sau, cái gì ‘bình tĩnh tự kiềm chế’, ‘lãnh đạm coi thường’ tinh tinh đều bay đến Trảo Oa quốc. Trong đầu hắn chỉ có một ý niệm, hôm nay không mắng Hà Trung Toàn đến mức nằm úp sấp, Hà Trung Toàn kia sẽ không biết ai mới là lão Đại!
Chờ khi hắn rốt cuộc đem hết tất cả những lời khó nghe đều nói hai lần, sau đó mới phát hiện Hà Trung Toàn cư nhiên ngơ ngơ ngác ngác nhìn chằm chằm vào phía dưới của mình, càng tức giận hơn là, trong lỗ mũi đối phương cuồn cuộn không ngừng chảy ra một thứ chất lỏng đỏ sậm.
Mao Thư Trần tức giận sôi trào, lại huy động móng vuốt, cho đến khi biến Hà Trung Toàn thành thịt nướng trên bàn nướng, trước ngực sau lưng đều đầy dấu móng mèo, vừa đỏ vừa tím, trông rất đáng thương.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]