Miêu Cương Thần tử đến một câu phản bác cũng không nói được, hắn vốn là một người không giỏi ăn nói, ở trong thời khắc này lại càng không nói nên lời.
Cổ Uyên Tư vươn tay, ngón tay khẽ vuốt hai gò má cực mỹ của Nhạc Nhã, lộ ra nhãn thần hạ lưu, cường ngạnh giữ lấy cằm hắn, khiến Nhạc Nhã dù muốn giãy giụa cũng không có biện pháp.
“Mười năm không gặp, Nhạc Nhã, ngươi so với năm đó cũng không thay đổi nhiều lắm, không nhìn ra ngươi lớn tuổi hơn ta một ít, trái lại so với ta còn có vẻ nhỏ hơn đến mười tuổi. Ngươi vẫn như cũ làm ra cái vẻ thanh thánh không gì sánh được, thực khiến người ta không nhìn ra được lúc trước ngươi đã làm ra chuyện gì đê tiện vô sỉ với ta.”
Thanh âm phút chốc biến thấp, đủ khiến người nghe sởn tóc gáy “Ngươi thấy ta đã trở về, trong lòng có sợ không? Có sợ ta sẽ trả thù ngươi hay không?”
Câu cuối nói khi ở rất gần mặt Nhạc Nhã, khí tức khinh miệt phả lên trên môi Nhạc Nhã, Nhạc Nhã co về phía sau, nhưng cả người rơi vào cánh tay cường tráng của Cổ Uyên Tư. Nhiệt lực của Cổ Uyên Tư lập tức chui vào da thịt Nhạc Nhã, vì sự tiếp xúc kịch liệt này mà toàn thân càng run dữ dội.
Cổ Uyên Tư một tay cường ngạnh ôm hắn, tay kia thô lỗ đùa giỡn miết đôi môi màu anh đào, khí lực to lớn, khiến Nhạc Nhã đau đớn tới nhíu mày. “Nhạc Nhã, ngươi thật là đẹp, thật đáng yêu, hình dạng so với năm đó cùng ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mieu-cuong-ky-tinh-he-liet/1493930/quyen-7-chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.