Thủy Đào Hoa dùng vẻ mặt “ngươi ngốc lắm” để nhìn hắn “Ta đương nhiên là biết, ta ngay cả việc ngươi mấy tuổi còn đái dầm đều biết. Không có việc gì của ngươi là thoát khỏi mắt ta. Mười sáu tuổi đã đi hiệp kĩ, ngươi nghĩ rằng ta không biết? Ỷ có cái mặt đẹp thì xằng bậy, cô nương kia là đệ nhất danh kỹ nổi tiếng kinh thành, ngươi mê nàng, thường tới nghe nàng xướng tiểu khúc, được nửa tháng thì bỏ đi, đúng không? Ngươi cái đồ háo sắc này, đừng tưởng ai cũng nghĩ ngươi lãnh tĩnh anh minh, có mới là lạ, ngươi là thiên hạ đệ nhất vô sỉ sắc nam.”
Lãng Đằng Dạ ngẩn người ra. Người kia nói hoàn toàn không sai, bảo sao hắn lại chẳng kinh hãi không hiểu nổi. Chỉ là người này dùng từ ngữ cực kỳ khó nghe, khẩu khí nói như thể hắn là hạng người gian dâm không bằng; tuyệt không thèm đem uy danh đại tướng quân của hắn để vào mắt, kính trọng thì lại càng miễn bàn.
Nhưng mà Thủy Đào Hoa tiếp tục nói, hơn nữa nói xong còn làm cho hắn kinh ngạc hơn, bởi vì người biết rõ nội tình mới có thể nói ra những lời này “Mẫu thân ngươi mất sớm, trong nhà chỉ có một người cha, cùng với Đức vương gia như nước với lửa, gặp nhau thì phải liều mạng ngươi chết ta sống mới hài lòng. Ngươi vừa thăng lên nhất phẩm đại quan, lão già nhà ngươi mỗi ngày đều tới trước mặt Đức vương diễu võ dương oai, mà Đức vương vừa vặn lại có một nữ nhân, nghe nói xấu tới mức không ai thèm, với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mieu-cuong-ky-tinh-he-liet/1493900/quyen-4-chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.