Lăng Quất Lục bị ánh mặt trời chiếu vào mặt làm cho tỉnh lại. Hắn mở mắt ra, nhất thời nhận không ra chỗ này là chỗ nào, nhìn cách bài trí của gian phòng một hồi mới nhớ chuyện tối qua bị Thiệu Thánh Khanh ôm vào đây, xong rồi… Lăng Quất Lục đỏ mặt lấy tay che đi. Hắn nhớ đến cái chuyện mà bọn họ làm khiến hắn thở không nổi đến tận hừng đông. Nhìn ra ngoài cửa sổ hắn phát giác mặt trời đã lên cao, hiện tại chỉ sợ đã là buổi trưa. Hắn từ nhỏ đến giờ chưa từng ngủ nhiều đến thế, sợ đến mức vội vàng muốn xuống giường. Thế nhưng thân thể vừa khẽ động đã đau đến thiếu chút nữa chảy nước mắt, thắt lưng như bị chặt đứt, thân thể như nát ra rất khó chịu. Hắn không tin nổi thử cử động lại, lần này hắn đau đến bật ra tiếng than nhẹ. Chỉ chốc lát sau, hắn nghe thấy đến bụng cũng kêu lên nho nhỏ, nghĩ đến tối hôm qua mới ăn chút chút đã bị Thiếu Thánh Khanh đem lên giường, hôm nay không có ăn sáng, khó trách được lại đói đến thế. Xuống giường thì thân thể đau nhức, không xuống thì bụng đói kêu gào. Ngay lúc hắn đang phân vân không biết làm gì thì Thiệu Thánh Khanh đi vào. Lăng Quất Lục vừa thấy hắn liền nhớ ngay tới chuyện tối hôm qua, mặt lại đỏ lên. Thiệu Thánh Khanh thấy hắn đã dậy, cười tà nói “Tiểu quai, ngủ ngon không?” Lăng Quất Lục nhìn hắn lắp bắp “Ngon…” Thiệu Thánh Khanh đến gần hắn, tay đưa xuống dưới đến chỗ mông hắn, cười đến tà hiệp, trái lại giọng nghiêm trang hỏi “Thấy ta sao lại đỏ mặt? Nhớ tới hình ảnh gì sao?” “Không…” Thấy hắn sờ mông mình, Lăng Quất Lục nhớ tới Thiệu Thánh Khanh đêm qua nồng nhiệt âu yếm mình, càng lắp bắp dữ hơn, mặt cũng đỏ lên như thiên biên hồng hà (*). Thiệu Thánh Khanh nhìn hắn chất phác đáng yêu, cười ha ha hôn Lăng Quất Lục “Tiểu quai, ngươi thật đáng yêu, hôn một chút” Môi son mát lạnh áp lên trên mặt Lăng Quất Lục, tuy rằng không giống với nụ hôn tối qua khiến hắn thở không nổi, thế nhưng cảm giác càng ôn nhu khiến Lăng Quất Lục mặt đỏ hơn nữa. Hắn không biết phải làm sao bây giờ, từ lúc gặp nam nhân anh tuấn này hắn tựa hồ rất dễ đỏ mặt. Mà hồi nhỏ ở nhà Miêu Cương Thần Tử, không có ai dạy hắn phải làm thế nào để mặt hết đỏ, hắn không thể làm gì khác hơn là cà lăm nói “Này… vị đại… đại ca!” “Ta không phải nói cho ngươi biết ta là Thiệu Thánh Khanh sao? Ngươi gọi ta là Thánh Khanh” Thiệu Thánh Khanh dụ dỗ nói “Gọi thử xem” Gọi tên người khác hình như là biểu hiện với họ rất thân mật. Thế nhưng người ta đồng ý cho hắn gọi tên, chứng tỏ người này không ghét hắn, mà lại có chút thích hắn. Vừa nghĩ đến vấn đề có thích hay không, Lăng Quất Lục đỏ mặt cúi đầu, nhìn lén Thiệu Thánh Khanh. Thiệu Thánh Khanh thật là anh tuấn khiến tim hắn đập loạn cả lên, hình như muốn nhảy tọt ra khỏi miệng. “Thánh… Thánh Khanh” Thấy hắn ngây thơ như vậy, Thiệu Thánh Khanh lại nở nụ cười “Ngươi thật đáng yêu, tiểu quai, ngươi tên gì?” “Ta là Lăng Quất Lục, từ Miêu Cương tới, ở nhà của Thần Tử Miêu Cương. Trong nhà Thần Tử có rất nhiều hảo bằng hữu của ta, còn có đại ca, nhị ca đã kết bái với ta. Ta vì giúp người nên mới xuất giá, phải mau chóng quay về Miêu Cương, vậy nên… vậy nên…” Hắn rất đơn thuần, một chút đã tiết lộ hết thân thế. Mà Thiệu Thánh Khanh thông minh vừa nghe hắn nói vế trước đã biết vế sau hắn muốn nói gì. Thế nhưng hắn không đơn giản như thế để nhân nhi khả ái này đi, hắn còn chưa có cùng hắn triền miên đủ. Hơn nữa nếu hắn đi, vở kịch này thiếu đi diễn viên, hắn làm sao có thể thả đi được? Tay hắn chạm nhẹ vào môi Lăng Quất Lục. Lăng Quất Lục đêm qua được hắn chiếu-cố, đương nhiên biết động tác này có ý tứ gì, môi liền run nhè nhẹ, như là nhịêt tình phối hợp với động tác của đối phương. “Tiểu quai, chúng ta còn chưa luyện công xong nữa mà” “Không phải chúng ta hôm qua đã… luyện xong rồi sao?” Lăng Quất Lục run quá nói cũng không xong, bởi vì sau một khắc Thiệu Thánh Khanh đã thò tay tiến vào bên trong, âu yếm chỗ khe hở đêm qua hắn phóng quá, cười tà nói “Tiểu quai, ngươi có nghe qua học cái gì lại chỉ học có một lần không? Luyện công với học cũng như nhau, làm sao lại chỉ luyện có một lần được? Ta cứu ngươi hai lần, ngươi… ít nhất… phải theo ta luyện đến lúc thuần thục mới có thể trở về. Ngươi đã nói phải giúp ta luyện công, đúng hay không?” “Nhưng đại ca, nhị ca kết bái của ta đang ở Miêu Cương chờ ta…” Không cho Lăng Quất Lục nói hết lời, tay Thiệu Thánh Khanh lại âu yếm tại hồng nhụy của hắn. Lăng Quất Lục chịu không nổi cái loại kích thích này, bất giác phát sinh hơi nóng dồn dập, định nắm chặt lấy cánh tay Thiệu Thánh Khanh, rõ ràng là chịu không nổi động chạm kích tình. Thiệu Thánh Khanh nhìn hắn phát sinh phản ứng yếu ớt, cười nhẹ nói “Tiểu quai, ta cũng không phải không cho ngươi trở lại, ngươi nói chung luyện cùng ta một trăm lần, ta sẽ cho ngươi về” “Một trăm lần!?” Lăng Quất Lục hoảng sợ, kinh ngạc nhìn Thiệu Thánh Khanh “Nhiều lắm!” “Có sao đâu, luyện nhiều, sợ rằng ngươi còn ngại thiếu ý!” Thiệu Thánh Khanh dáng tươi cười tà nịnh, khẽ vuốt gương mặt đã đỏ ửng, vỗ về chỗ tối qua bị mình yêu thương quá đà. “Ngày hôm qua không cho ngươi nghỉ ngơi, sáng nay đứng lên chỗ này có đau nhức không” Lăng Quất Lục không nói dối, huống hồ quả thực rất đau, hắn xấu hổ gật đầu. “Tiểu quai, nào, bám vào cổ ta” Lăng Quất Lúc kinh hãi, Thiệu Thánh Khanh thường nói ra những lời kinh người, luôn khiến người ta không hiểu gì cả. “Để làm gì?” “Ngoan, nghe lời, nhanh một chút” Lăng Quất Lục tòan thân xích lõa đang nằm trong chăn, hiện tại sao có khả năng bảo hắn bám vào cổ Thiệu Thánh Khanh đây? Hắn lắp bắp “Ta muốn mặc y… y phục vào” “Không cần, tiểu quai, chỗ chúng ta đi không cần mặt quần áo, mặc vào làm gì lại phải cởi ra. Nào, bám vào ta” Thấy Lăng Quất Lục vẫn bất động, hắn liền dùng lực ôm lấy Lăng Quất Lục bế lên. Lăng Quất Lục sợ ngã liền ôm chặt lấy cổ Thiệu Thánh Khanh. Thiệu Thánh Khanh lôi theo cả chăn che đậy lại thân thể hắn. Tuy rằng không lộ ra da thịt trên người Lăng Quất Lục, nhưng ai thấy cảnh này chắc cũng phải giật mình đứng tại chỗ, bởi vì có vẻ như bên dưới cái chăn kia chính là Lăng Quất Lục trần như nhộng. Hắn chỉ còn một mảnh chăn che quanh, còn bị nam nhân ôm sát cổ với lưng như thế, trông lại quyến rũ, sợ rằng ngay cả lãng đãng kỹ nữ cũng không sánh được. Nếu như hai người chỉ ở trong phòng thì không tồi, chí ít cũng không có ai thấy. Thế nhưng Thiệu Thánh Khanh cứ thế nghênh ngang bế Lăng Quất Lục đi ra khỏi phòng. Tôi tớ, tỳ nữ trong nhà đang làm việc nhìn thấy một màn như vậy, chổi cầm trong tay cũng rơi xuống đất, đổ cả thùng nước đang xách, đang xén cây suýt thì xén luôn vào tay, toàn bộ kinh ngạc đứng lại nhìn. Mà Thiệu Thánh Khanh thấy hạ nhân sửng sốt như vậy, lại còn phất tay, tươi cười nói “Không có việc gì, mọi người khổ cực rồi” Lăng Quất Lục tu quẫn đến cực điểm. Hắn nghĩ mình như một đồ vật triển lãm kỳ quái cho mọi người nhìn. Hắn khẽ gọi “Cho ta xuống đi. Thật là mất mặt, mọi người đều nhìn ta…” “Có gì mất mặt, chúng ta là phu thê, như vậy biểu thị chúng ta ân ái, bọn họ là ước ao được như chúng ta” Lăng Quất Lục ra sức lắc đầu. Ánh mắt những người kia nhìn hắn như nhìn quái vật, tất cả đều như nhau, khiến hắn khó chịu. Thiệu Thánh Khanh đưa hắn đến một gian nhà lớn, tỳ nữ lần đầu tiên thấy cảnh tượng như thế này, tất cả sợ đến chết lặng người, da mặt có chút mỏng, tất cả đều mắc cỡ đến độ mặt đỏ không dám ngẩng lên. Thiệu Thánh Khanh nhưng cười rất lớn “Đem nước nóng lại đây, ta muốn giúp thiếu phu nhân tắm rửa” Nào có nam nhân nào lại giúp nữ nhân tắm? Tỳ nữ hiển nhiên trước giờ chưa từng nghe qua, cảm thấy kinh hãi, thế nhưng chỉ có thể theo mệnh lệnh vội vàng đi ra ngoài đun nước. Tỳ nữ khiêng tới một bồn tắm nhưng Thiệu Thánh Khanh không hài lòng “Nhỏ quá, tìm cái lớn một chút.” “Lớn một chút? Thiếu gia, cái này đủ để Thiếu phu nhân tắm rồi.” Không đợi tỳ nữ kia nói xong, Thiệu Thánh Khanh lại bắt đầu cởi quần áo, khiến tỳ nữ kia thét lên. Hắn cười nói “Ta muốn cùng Thiếu phu nhân tắm, vậy nên cái này không đủ.” Dù cho hắn muốn cùng tắm với Lăng Quất Lục cũng đâu cần phải nói rõ ràng ra như thế. Tỳ nữ vừa nghe xong lập tức mặt đều đỏ hết lên, phát sinh thanh âm bất ổn “Ta… ta lập tức đi chuẩn bị…” Rất nhanh mang đến một bồn tắm thật lớn, cả Thiệu Thánh Khanh và Lăng Quất Lục cùng nhau tắm tuyệt đối không thành vấn đề. Từng tỳ nữ lúc đổ nước đều nhịn không được quay sang nhìn Lăng Quất Lục vài cái. Lăng Quất Lúc xấu hổ như điên đến đầu cũng không dám ngẩng lên. Hắn chỉ cảm thấy như thế này thật mất mặt, toàn thân run run. “Tiểu quai, ngươi làm sao vậy? Lại mắc cỡ rồi?” Thiệu Thánh Khanh đưa tay ra sau xoa lưng Lăng Quất Lục, một tay đi xuống thắt lưng của Lăng Quất Lục, thò tay vào trong chăn âu yếm chỗ tư mật. Hành động của hắn khiến Lăng Quất Lục kêu to lên, mà tỳ nữ thấy vậy cũng tất cả đều đỏ mặt, chỉ mong pha nước xong nhanh nhanh còn đi ra. Hắn muốn yêu thương Lăng Quất Lục cũng không nhất thiết phải làm ở chỗ như thế này. Hành động này khiến Lăng Quất Lục đau đớn, giống như là sỉ nhục hắn. Ở đây ít nhất có đến mười tỳ nữ, mỗi người đều phát sinh âm thanh kinh hãi. Lăng Quất Lục thấy ánh mắt họ kỳ dị, nước mắt đã trực trào ra, chẳng thể nào cản nổi. GIờ phút này hắn bỗng thấy rất căm ghét Thiệu Thánh Khanh. Chờ tỳ nữ đi ra hết, hắn liền khóc lên. “Tiểu quai, sao lại khóc?” Tỳ nữ vừa đi ra ngòai, Thiệu Thánh Khanh liền thu tay trở về, ôn nhu trấn an hắn. Thế nhưng sự dịu dàng của hắn chỉ khiến Lăng Quất Lục khóc càng dữ dội hơn. Lăng Quất Lục vừa khóc vừa la “Ta không muốn ở đây, ta phải về nhà, ta phải về Miêu Cương, ô…” “Đừng ồn ào nữa. Tiểu quai, nào, chỗ này có nước nóng, ta giúp ngươi tắm rửa” “Ta không cần, ta phải về Miêu Cương” Hắn càng khóc to. Vừa rồi hắn hầu như chẳng còn mặt mũi nào mà sống nữa. Thiệu Thánh Khanh thấy hắn khóc như vậy, xoa nhẹ lưng hắn, nhẹ nhàng hỏi “Đừng khóc nữa có được hay không?” Lăng Quất Lục khóc đến mặt đều run. Hắn tuy rằng đơn thuần, thế nhưng từ nhỏ đến lớn bạn bè thương hắn, không ai tổn thương hắn nhưa vậy. Giờ hắn thấy trong mắt người khác mình như kỹ nữ thấp hèn. Hắn khóc đến thở không nổi, vừa khóc vừa nói “Người khác đều nhìn ta như thể ta là quái vật. Ta không thể ở lại đây nữa” Thiệu Thánh Khanh cũng biết mình vừa rồi hơi quá đà, nhưng không ngờ Lăng Quất Lục lại khóc đến thương tâm như thế. Hắn đưa Lăng Quất Lục ôm vào trong ngực trấn an. Thấy hắn khóc như vậy, Thiệu Thánh Khanh trong lòng cảm giác có chút hổ hẹn. Hắn thực ra không đáng bị chịu loại ô nhục như này, thế nhưng… Thiệu Thánh Khanh trầm giọng nói “Tiểu quai, nghe ta nói, đừng khóc nữa, sẽ không có lần sau đâu” “Nhưng bọn họ đã thấy rồi, ta…” Lăng Quất Lục lại khóc tiếp, vừa nhớ lại ánh mắt của những người kia, nước mắt hắn cứ thế tuôn chảy không ngừng. Thiệu Thánh Khanh thở dài “Yên tâm, từ ngày mai bọn họ sẽ không ở đây nữa” Lăng Quất Lục vừa khóc vừa hỏi “Ngươi gạt ta, sao ngươi biết?” “Di nương là người sợ nề nếp gia đình bại hoại, làm sao có thể để phó tỳ ở đây xem ta làm trò thế này. Bà sợ ta làm hư họ, chắc chắn không lâu sau người của di nương đều sẽ dời đi, không một ai còn ở lại đây giám sát ta nữa” Nhìn Lăng Quất Lục khắp mắt đều là nước mắt, hắn dịu dàng nói “Tiểu quai, nào, lau nước mắt đi, ngươi như vậy ta không nỡ.” Thiệu Thánh Khanh giúp hắn lau nước mắt “Ta biết ta làm vậy là xúc phạm ngươi, thế nhưng không làm không được, ngươi hiểu không?” Lăng Quất Lục cố sức lắc đầu. Tuy rằng nước mắt không chảy nữa nhưng vẫn thút thít “Ta không hiểu, ngươi nói ý thâm quá ta hiểu không nổi, ngươi nói đơn giản một chút đi” Thiệu Thánh Khanh đưa hắn ôm vào trong ngực “Chỗ này tuy là nơi ta ở, thế nhưng tất cả tôi tớ đều là phụ trách quản lý ta, tiếng là thiếu gia, nhưng chẳng qua là tù phạm. Ta không muốn không khí trong nhà ngột ngạt, thật vất vả mới trở về được, ta chỉ muốn sống an an ổn ổn. Tuy rằng ta có thể nghĩ kế khác, thế nhưng ta không nỡ rời đi, bởi vì những kí ức khi còn bé của ta đều là ở chỗ này. Ta mong chờ di nương sớm nghĩ thông suốt, cả nhà yên bình sống qua ngày. ” “Ngươi nói ta nghe chẳng hiểu gì” Lăng Quất Lục nghe một điểm cũng không hiểu. “Nghe không hiểu cũng không sao. Tiểu quai, nói chung từ nay về sau ta sẽ không hành động như vừa nãy nữa, có tin ta không?” Lăng Quất Lục trên mặt đầy nước mắt, hắn không biết có muốn hay không tin tưởng Thiệu Thánh Khanh. Thiệu Thánh Khanh lấy ngón tay lau đi những giọt lệ trên mặt hắn “Đừng khóc, ngươi khóc lòng ta thấy khó chịu” Nhìn hắn vẻ mặt áy náy, Lăng Quất Lục tâm tình tốt lên một chút, trái lại an ủi Thiệu Thánh Khanh “Ta không sao, chỉ là vừa nãy rất muốn khóc, khóc xong cảm thấy khá hơn rất nhiều” “Ngươi tin ta?” Lăng Quất Lục thở ra, gật đầu nói “Ta tin tưởng ngươi.” Thiệu Thánh Khanh thành tâm cười “Tiểu quai, nếu không phải vì ngươi thân thể còn đau, ta nhất định sẽ lại cùng ngươi luyện công. Thế nhưng ta không ích kỷ như thế” Kéo chăn trên người hắn ra “Nào, ta giúp ngươi tắm.” Chuyện vừa rồi hắn tuy đã xin lỗi, nhưng giờ lại bảo giúp mình tắm, Lăng Quất Lục xấu hổ cự tuyệt “Không, không cần, ta tự tắm là tốt rồi. Ngươi giúp ta tắm… kỳ lắm.” Vừa nãy hắn khóc dữ như vậy, Thiệu Thánh Khanh thấy yêu thương, bởi vậy mới thuận theo ý hắn “Được rồi, ngươi tự tắm, ta cũng tự tắm. Có điều, không được nhìn lén ta” Hắn nói câu cuối, mỉm cười không đứng đắn. Điều này làm Lăng Quất Lục xấu hổ kháng nghị, có điều kháng nghị không có vẻ gì tức giận, thậm chí lại còn e lệ khả ái: “Ta sẽ không.” “Thực sự sẽ không?” Thiệu Thánh Khanh thấy hắn đã hết khóc, cố ý trêu. “Đương nhiên.” hắn bĩu môi. Thiệu Thánh Khanh cười to ôm lấy hắn vào trong lòng, xấu xa hỏi “Ta đây cũng không được nhìn lén ngươi?” Giờ thì Lăng Quất Lúc không chỉ đỏ mặt, đến tai cũng đỏ, nói chung có bao nhiêu khả ái thì hiện lên bấy nhiêu. *** “Thật sao? Có cái sự tình này?” Lý di nương không chỉ cau mày. Chuyện nương tử Thiệu Thánh Khanh đều do bà chưởng quản. Nàng xuất thân không tốt cho nên mới làm tiểu thiếp, bởi vậy so với người thường càng phải chú ý cương thường luân lý. Nếu là tôi tớ và tỳ nữ làm sai, bà khẳng định sẽ dung tha. Thiệu Thánh Khanh từ lúc trở về bình thường cứ thấy mỹ nhân là lại đi theo quyến rũ, cũng không biết có nhận thức được hay không nhưng cái loại tính tình phong lưu, không đứng đắn này của hắn hình như sau khi lấy vợ lại càng trầm trọng thêm, không khéo sẽ làm hư hạ nhân. “Di nương, chuyện là thật không hề khoa trương …” phó dịch muốn đem chuyện bẩm bảo rõ ràng hơn. Lý di nương thật sự nghe không nổi nữa, quát “Được rồi, đừng nói nữa! Đem hết tôi tớ ở đó triệu hồi, ra ngoài tìm mấy người tương đối thành thật, khônh thích nói xấu, đưa đến cho Thiếu gia” “Thế nhưng vậy sẽ không còn ai quan sát Thiếu gia nữa, liệu có nên lưu lại vài người ở đó?” “Không cần, lại hư người ra, ngược lại rất không tốt, rút về hết” Phó dịch thấy nàng tức giận, vội vàng vâng dạ “Vâng thưa di nương” *** Tắm rửa xong, Lăng Quất Lục bụng đói âm ỉ kêu. Thiệu Thánh Khanh đưa hắn về phòng, để hắn mặc quần áo xong dẫn đi ăn. Cơm nước đều bưng lên, thế nhưng Lăng Quất Lục không dám cầm đũa lên ăn, vẻ mặt có vẻ sợ. Thiệu Thánh Khanh không khỏi thấy kỳ quái “Ngươi không phải đang đói bụng sao?” Hắn đỏ mặt, chỉ thức ăn trên bàn, sợ sệt nói “Ta nghe người ta nói người Trung Nguyên trong thức ăn cho rất nhiều tóc vào, ta không dám ăn” “Làm gì có chuyện này, tiểu quai, cái này tuyệt đối không có tóc đâu, ăn được, nào, để ta đút cho ngươi” Thương hắn tính tình ngây thơ tinh khiết thiện lương, và cũng vì muốn bù đắp cho việc vừa nãy, Thiệu Thánh Khanh gắp thức ăn, còn gỡ xương gà hộ hắn “Thịt gà rất ngon, nào, há miệng ra.” Không biết nói sao để cự tuyệt Thiệu Thánh Khanh, huống chi hắn mặt đầy vẻ cưng chiều, Lăng Quất Lục thấy được sủng ái như vậy, ngực cảm thấy ngọt ngào. Hắn khẽ run há mồm, cẩn thận nhai miếng thịt. Thiệu Thánh Khanh đối với hắn tốt như vậy khiến hắn trong lòng tràn ngập say mê, nghĩ nếu được ở cũng một chỗ với Thiệu Thánh Khanh thật lâu thì nhất định rất tuyệt vời. Thế nhưng hắn còn phải đi tìm cái người Thần Tử bảo nữa. Có khi nào nơi Thần Tử nói là ở đây không, bởi nơi này rất giống với lời Thần Tử mô tả, chỉ còn mỗi điều đây có phải ở phương Bắc Miêu Cương hay không thôi. Nếu như đúng, cái người có thể cứu sinh mệnh mình chính là Thiệu Thánh Khanh, mình có thể vĩnh viễn ở bên hắn. Vừa nghĩ ra khả năng này, Lăng Quất Lục thấy mặt nóng dần lên. Hắn bỗng nhiên rất mong rằng người trọng yếu đối với sinh mệnh mình chính là Thiệu Thánh Khanh kia. Được vậy thì hắn có thể ở cùng một chỗ với Thiệu Thánh Khanh, mà hắn cũng không chết. Hắn lo sợ hỏi, khẩu khí thiếu tự nhiên, có chút khẩn trường “Thánh Khanh, ta hỏi ngươi, nơi này có phải ở phía bắc Miêu Cương không? Trung Nguyên đương nhiên là ở phương bắc Miêu Cương. Thế nhưng Thiệu Thánh Khanh thích trêu đùa hắn, nghiêm túc lắc đầu “Không đâu, nơi này là phía nam Miêu Cương tiểu quai à.” Lăng Quất Lục nghe xong sắc mặt trầm xuống. Hắn ngây ngốc nhìn Thiệu Thánh Khanh, biết không phải người mình muốn tìm, trong lòng bỗng nhiên thấy khó chịu, cảm giác ngọt ngào vừa nãy tiêu thất không còn chút nào. *** (*)rặng mây đỏ ở phía xa
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]