Edit: Tiệm Bánh Sò Nghiên cứu đã tiến vào giai đoạn thí nghiệm, quả thực Lục Thu hơi khẩn trương. "Bọn tôi... bọn tôi có thể đi theo vào xem thử không?" Cô hỏi. Khẩn trương thì khẩn trương, cô vẫn rất hiếu kỳ không biết nguyên lý động vật biến thành người là gì. Felikin trầm ngâm một chút, nói: "Phải giữ bí mật." "Chuyện này ngài yên tâm, tôi vẫn chưa muốn chết." Lục Thu không dám tiết lộ tin tức ra ngoài đâu, cô cũng đâu muốn mình trở thành thịt Đường Tăng bị người người tranh đoạt chứ. Có được sự đồng ý của Felikin, Lục Thu và Neville đi lên một chiếc phi hành khí nhỏ. Trong phi hành khí che kín như trong phòng tối, trong này không thể kết nối mạng cũng không thể nhìn ra bên ngoài, hoàn toàn không biết được rốt cuộc đi đến đâu. Lục Thu nắm chặt móng vuốt của Neville, rà qua rà lại trên đệm thịt như nắm bóp đồ chơi vậy. Gần đây Neville cũng đã thả lỏng hơn nhiều, có thể là do thủ vệ trong Vương cung sâm nghiêm nên hắn không còn khóa xích Lục Thu lại nữa, thậm chí thỉnh thoảng còn có thể thả cho cô một mình ra ngoài tìm Modes chơi, đương nhiên, phải báo cáo trước. Ánh mắt của hắn cũng từ từ khôi phục lại bình thường, biến lại trở về màu hổ phách, chỉ là màu sắc không còn trong sáng như trước nữa, trở thành màu hổ phách nâu đỏ sẫm. Lúc đầu Lục Thu cho là đến Thủ Đô tinh sẽ tốt hơn, cũng dùng thuốc nhỏ mắt mấy ngày nhưng vẫn không có tác dụng gì. Lục Thu sốt ruột dẫn hắn đến bệnh viện tốt nhất Thủ Đô tinh kiểm tra, về sau phát hiện cũng không phải là viêm kết mạc mà là do quá căng thẳng mới dẫn đến vậy. Mỗi lần phẫn nộ, bất an hay những suy nghĩ tiêu cực xuất hiện thì ánh mắt của hắn sẽ sung máu đỏ lên, nhưng cũng không ảnh hưởng gì đến thị lực cả. Phi hành khí đi được hai mươi phút thì ngừng lại. Nơi đi xuống chỉ có một cái thang máy, sau khi vào thang máy đi xuống hai mươi tầng thì bọn họ xuất hiện trong một gian phòng trắng thuần trống trải. Bọn họ được trừ độc toàn thân, mặc quần áo vô trùng bao hết từ đầu đến chân cứ như bác sĩ vào phòng giải phẫu. Bộ quần áo này cứ như bong bóng lớn chuyên cung cấp bước cho động vậy dưới nước vậy. Hình thể Lục Thu nhỏ, được cho vào một quả cầu nhỏ, quả cầu này kết nối với quang não, trước mặt sẽ xuất hiện một bảng điều khiển mà bên ngoài không thể nhìn thấy, dùng để điều khiển tốc độ và di chuyển. Neville ở trong một quả cầu lớn, Lục Thu điều khiển quả cầu của mình bay tới trên lưng hắn, hai quả cầu chồng lên nhau, cứ như vậy đi vào phòng thí nghiệm. Phòng thí nghiệm vô cùng lớn, chia thành rất nhiều khu. Lúc Felikin nói với bọn họ nghiên cứu có tiến triển thì đã tìm một số động vật đến làm thí nghiệm lâm sàng. Đó là một con chuột gai tương đối nhỏ. Loài chuột là một tộc đàn khổng lồ, chuột khai trí nhiều vô số kể, phần lớn cũng rất thông minh, gen đặc thù trong cơ thể chiếm hai mươi phần trăm, tỷ lệ này đã tính là rất cao rồi. Còn chuột gai này là tình nguyện viên được đặc biệt chiêu mộ đến. Cùng với nó còn có năm con nữa, đều là chủng tộc khác nhau, tỷ lệ phân đoạn gen đặc thù cũng khác biệt, cao nhất là một con khỉ, đến bốn mươi lăm phần trăm. Trong phòng giải phẫu to lớn, mười mấy nhân viên nghiên cứu đeo các người máy hỗ trợ và dụng cụ y học đang bận rộn, các động vật thí nghiệm được gây mê, hoàn toàn không biết chuyện gì xảy ra trên cơ thể mình cả. Lục Thu và Neville đứng cách một lớp kính nhìn tiến độ bên trong. Lúc bọn họ đến thì thí nghiệm đã tiến hành đến bước cuối, Lục Thu không biết y học, cũng không nhìn ra bọn họ đã làm gì, chỉ thấy bọn họ dùng một cái lồng đặc thù bao phủ toàn thân chuột gai, hình chiếu lập thể bên cạnh có thể nhìn thấy tình hình bên trong lồng, trong lồng có các kim nhỏ dày đặc vươn ra đâm vào người chuột gai, có thứ gì đó được đưa vào cơ thể nó theo mũi kim. Hình ảnh trên hình chiếu thay đổi, tất cả đều biến thành từng ô bong bóng sát nhau như tổ ong, những bong bóng này trông như từ từ lại như nhanh chóng xảy ra biến hóa. Dường như tất cả mấu chốt là ở đây. Nhưng cô nhìn hoàn toàn không hiểu, còn cảm thấy cảnh tượng này hơi khó tiếp nhận. Neville nhận ra cảm xúc của cô, đỡ quả cầu nhỏ trên lưng mang cô rời khỏi nơi này. Ra khỏi phòng thí nghiệm, Neville đặt cô xuống. "Tốt hơn chút nào chưa?" Lục Thu gật gật đầu: "Sau này anh... cũng vậy sao?" Neville lắc đầu: "Không biết. Đừng nghĩ nhiều như vậy, giờ chỉ là thí nghiệm ban đầu thôi, cách thành công vẫn còn rất xa." Nghĩ lại cũng đúng, đâu có dễ thành công như vậy được, cũng đã đợi hơn ngàn năm rồi. Nhưng cô đã xác nhận mình đúng là con người, coi như tạm thời thất bại thì nghiên cứu này cuối cùng vẫn sẽ thành công. Cũng không biết con người trong truyền thuyết ở đây có phải là cùng một chủng tộc với cô hay không. Ra khỏi phòng thí nghiệm, chẳng biết từ lúc nào Felikin đã ngồi ở khi nghỉ ngơi nói chuyện với một nhân viên nghiên cứu. Neville mang Lục Thu qua đó, nghe thấy Felikin đang hỏi gì đó, nhân viên nghiên cứu kia đang từ từ trả lời. "... Nghiên cứu bây giờ tương đương với việc thay đổi gen, làm cho gen của con người và gen ban đầu đạt đến ổn định cân bằng mới có thể tùy ý thay đổi hình người và hình thú. Chỉ là thay đổi gen không phải chuyện đơn giản, sẽ xuất hiện hậu quả gì tôi cũng không thể cho ngài câu trả lời chắc chắn. Có thể sẽ có thên một chân, một đầu hoặc một đuôi, hoặc là thiếu mất một bên tai hay mắt. Cũng có thể lúc biến đổi thành người sẽ còn giữ lại tai, đuôi hoặc móng vuốt của hình thú. Cũng có thể sau khi biến thành hình thú còn giữ lại đầu người. Những chuyện này đều không thể khống chế được, bây giờ chúng ta chỉ có thể cố gắng hết sức thôi. Còn kết quả của những động vật thí nghiệm đầu tiên thì nhanh nhất cũng phải sáng mai mới có thể thấy được." Lúc Lục Thu đến thì nghe được đoạn này, nhớ lại mấy cô nàng tai mèo rất thịnh hành ở Địa Cầu, cô ngó ngó Neville, lại nhịn không được muốn chảy máu mũi. Hơi đáng yêu đó! Nhưng lại có một giả thiết khác vô cùng xấu, hình người mặt thú gì đó cứ như phim kinh dị vậy, hơi khó tiếp thu. Cũng không biết giờ có thể thí nghiệm kỹ thuật điều chỉnh gen không, cô nhớ lúc trước ở Địa Cầu cũng có một vụ việc chỉnh sửa gen trẻ em, sau đó toàn bộ hạng mục bị dừng lại. Hiện giờ y học phát triển như vậy, chắc là sẽ không có quá nhiều chuyện ngoài ý muốn. Felikin gật gật đầu với nhân viên nghiên cứu kia, dặn dò: "Ta hy vọng có thể nhanh chóng nhìn thấy kết quả." "Ngài yên tâm, chúng tôi cũng muốn có được thành quả sớm." Nói rồi nhân viên nghiên cứu kia liền rời đi. Felikin nhấc vuốt chỉ chỉ chỗ ngồi bên cạnh, ra hiệu cho bọn họ ngồi lại đây. "Xem hết rồi? Cảm giác thế nào?" Giọng điệu ông ta hỏi thăm rất tùy ý. Neville vươn chân trước ra ngồi thẳng dậy, chân trước vẫn luôn ôm Lục Thu vào lòng, nghe vậy cũng không nói gì. Đây là lần đầu trong quãng đời mèo của hắn một mình ngồi bên cạnh người cha trên danh nghĩa nói chuyện bình thường với ông ta như thế. Chỉ có Lục Thu nghiêm túc trả lời. "Quá trình rất phức tạp, không biết sau này có thể đơn giản hóa trình tự hay không. Nếu không thì chuyện chuyển hóa toàn bộ động vật khai trí của Đế Quốc là một công trình vô cùng vô cùng lớn." Dù sao thì toàn bộ Đế Quốc cũng có đến hàng chục tỷ động vật. Felikin cười vang: "Cô nói rất đúng, đúng là cần phải đơn giản hóa trình tự, sau này sẽ nghiên cứu vấn đề này." Nói rồi ông ta quan tâm nhìn Lục Thu: "Thời gian này thế nào? Đã quen ở đây chưa?" "Cũng được lắm, rất phồnn hoa và náo nhiệt, thức ăn cũng không tệ." Lục Thu gật đầu, trả lời rất tự nhiên. Dù trong lòng cô biết vị trước mặt này là Vương của Đế Quốc này, là động vật mà mỗi động vật nhìn thấy đều phải cung kính e dè, nhưng trong mắt Lục Thu thì đây chỉ là một con mèo lớn trông uy nghiêm chút thôi. Vì vậy cô hoàn toàn không hề sợ hãi hay cung kính như những động vật khác khi đối mặt với Felikin, có thể tùy ý nói chuyện với ông ta. "Cô thích thì tốt rồi." Ông ta trầm ngâm, nhìn về phía Neville nói: "Lúc trước là do ta không quan tâm đến quá trình trưởng thành của Neville, để nó chịu khổ nhiều rồi. Kỳ thật nó rất ưu tú, rất thông minh, học gì cũng rất nhanh. Sau này nhờ cô ở bên cạnh chăm sóc nó, nếu tính tình nó có gì không tốt thì nhờ cô bao dung nhiều hơn, chỉ gần cả hai sống tốt, sống vui vẻ là được rồi. Có vấn đề gì thì cứ đến tìm ta." Từ khi Neville nghe hắn nhắc tới mình thì lông đã bắt đầu từ từ xù lên. Hắn cắt lời Felikin: "Chuyện của ta không cần ông quan tâm, cũng không tới lượt ông quan tâm." Ông ta là kẻ duy nhất không có tư cách nói những lời này nhất. Lục Thu thấy đôi mắt hắn hơi đỏ lên, cô quay đầu ôm lấy hắn, nhẹ nhàng vuốt vuốt lông. Vấn đề giữa hai cha con này không phải có thể giải quyết chỉ trong hai ba câu, Lục Thu cũng không muốn khuyên Neville tiếp nhận người cha này. Vì có đôi khi cô cũng rất giận cách làm của vị Bệ hạ này, nào có ai làm cha như vậy chứ. Nhưng với lời nhắc nhở ấy, cô vẫn nghiêm túc gật đầu: "Việc này thì ngài yên tâm, dù ngài không nói thì chúng tôi cũng sẽ sống tốt." Felikin khẽ thở dài, nhìn Neville từ từ được vỗ êm xuống, ỷ lại đặt đầu trên đỉnh đầu Lục Thu, nũng nịu cứ như mèo con, trong lòng ông ta cứ có cảm giác mơ hồ như bị nhét đầy một miệng thức ăn cho mèo thật lớn, nghẹn đến hoảng. Trước đó ông ta đã xem cách bọn họ ở chung qua Livestream của Modes, giờ trực tiếp đối mặt, ông ta đột nhiên ngộ ra sao vẻ mặt Modes cứ muốn nói lại thôi, một lời khó nói hết. Ông ta nháy nháy mắt mấy cái, nói với Lục Thu: "Có từng nghĩ đến việc định cư tại Thủ Đô tinh chưa?" Lục Thu kinh ngạc một lát, Neville lập tức cảnh giác siết chặt vuốt vẻ mặt hầm hầm nhìn ông ta. Lục Thu lắc đầu: "Dù Thủ Đô tinh rất tốt, vừa tiện nghi lại vừa phồn hoa, bạn bè cũng nhiều, nhưng ta vẫn thích Cự Nham tinh hơn. Cảm ơn ý tốt của ông. Có cơ hội thì ông cũng có thể đến Cự Nham tinh mà, phong cảnh ở đó rất tốt, không khí đất đai cũng tốt, rất thích hợp để dưỡng già." Vừa nghe đến hai từ dưỡng già thì Felikin lập tức mất tự nhiên ho khan một tiếng. Móng vuốt Neville cũng thả lỏng hơn, khóe miệng bất giác giương lên. Một câu kia của Lục Thu đúng là đâm đúng chỗ mà. Felikin cố gắng giữ vững vẻ mặt hiền lành: "Được rồi, có cơ hội rồi nói sau đi. Ta vẫn còn có việc, phải đi trước đây. Cả hai về sớm chút đi." Nói rồi biến mất nhanh như gió. Lục Thu vẫy vẫy tay với bóng lưng của ông ta: "Được, Bệ hạ đi thong thả, hẹn gặp lại." Sau khi Felikin rời đi, Neville ông Lục Thu lên trước mặt mình, nhìn thẳng vào mắt cô hỏi: "Em không muốn ở lại Thủ Đô tinh thật sao?" Lục Thu gật đầu: "Đương nhiên là thật, nhịp điệu sống ở Thủ Đô tinh quá nhanh, động vật cũng quá nhiều, quá ồn ào náo nhiệt. Tôi vẫn thích Cự Nham tinh hơn, tôi muốn ra biển xem lần nữa, lần trước đi lặn không thành không, đợi lần này quay về chúng ta mua ít phao lớn, đến lúc đó lại đi xem cá heo!" Neville dở khóc dở cười: "Đó là thiết bị lặn, không phải phao lớn." "Chính là phao lớn mà!" Lục Thu trừng mắt nhìn hắn. Neville lập tức nói: "Được rồi, là phao lớn, giờ ta sẽ đi đặt ngay, muốn mua mấy cái?" "Không cần, mỗi người một cái là đủ rồi." Dù đã hẹn nhau như vậy nhưng ai cũng không biết rốt cuộc là đến khi nào mới có thể trở về. Không ở lại quá lâu trong phòng thí nghiệm, rất nhanh bọn họ đã ngồi phi hành khí ra ngoài. Ngày hôm sau, Lục Thu vô cùng tích cực hỏi thăm Felikin tình hình động vật thí nghiệm ngày hôm qua. Felikin gửi đến một đoạn video, trong video con chuột gai kia từ rạng sáng đã bắt đầu điên cuồng giãy dụa, móng vuốt cào xé da lông mình, không bao lâu sau, dưới phần nách nó lại mọc ra một cánh tay không có lông. Cánh tay này đã có hình dạng như con người, kế đó lông trên người bắt đầu từ từ biến mất, nhanh chóng biến thành một con chuột không lông, mặt cũng bắt đầu biến hóa. Nhưng khi mặt nó biến hóa được một nửa thì tất cả đột nhiên ngừng lại, con chuột gai bị kẹt lại trong một bộ dạng rất kinh dị. Quá trình biến hóa hình như rất thống khổ, chuột gai luôn hét lớn lên. Những động vật khác cũng vậy, không một con nào biến đổi thành công. Tình hình ổn nhất là con khỉ kia, không mọc ra cơ quan dư thừa nào, chỉ là lông đã rút hết một nửa, chi trên biến ngắn lại một chút. Lục Thu nhìn mà tâm trạng nặng nề. "Bọn họ còn có thể biến lại không?" "Còn phải chờ, có lẽ có thể, cũng có lẽ không." Nhân viên thí nghiệm bắt đầu tiến hành thí nghiệm lần hai với những động vật kia, thân thể những động vật kia xảy ra biến đổi một lần nữa. Lần này cánh tay của chuột gai đã mọc ra hoàn hảo, gương mặt cũng ngày càng giống gương mặt con người trong trung tâm dữ liệu, nhưng đuôi và tai nó vẫn còn, vẫn chỉ có thể bò, không thể đứng thẳng đi đường. Mỗi ngày những động vật thí nghiệm này đều có biến hóa, cứ như tác phẩm điêu khắc vậy, từng ngày từ từ biến dần thành người, từ từ thay đổi. Lục Thu xem video nhận được, cứ có cảm giác như là đang xem một bộ phim tài liệu động vật tiến hóa thành người. Nhưng những video này đều không được lưu lại, sau khi xem xong sẽ tự động tiêu hủy. Cứ như vậy qua lại hơn hai tháng, thời tiết nóng bức cũng đã qua, Lục Thu nhìn thấy mấy gốc cây trong Vương cung cũng đã bắt đầu đổi màu vàng. Bất tri bất giác cô và Neville đã đến Thủ Đô tinh ba tháng rồi, thời gian đã chuyển dần từ đầu hạ sang mùa thu. Lâu rồi không trở về, cũng không biết ở nhà như thế nào. Neville đúng là nhà đến hoảng rồi, cũng bắt đầu chạy ra ngoài. Trước kia vào đêm hắn đều nhìn Lục Thu ngủ, giờ cứ tối đến thì hắn sẽ ra ngoài, mãi đến khi gần sáng mới trở về. Mới đầu Lục Thu còn không biết, có lần nửa đêm cô giật mình tỉnh lại, phát hiện bên cạnh trống không mới biết hắn không có ở đây. Cô vừa tỉnh thì Neville đã phát hiện, hắn gửi tin nhắn cho cô, nói rằng mình đang bận việc bên ngoài, phải sáng sớm mới về được. Lục Thu mơ mơ màng màng ngủ đến sáng, hôm sau hỏi hắn thì hắn nói là muốn mở rộng lĩnh vực kinh doanh, việc kinh doanh thực phẩm lúc trước rất phát triển và có tiếng tăm, gần như là một trong những công ty đầu ngành, bây giờ hắn muốn phát triển sản nghiệp sang mảng khác. Chỉ cần hạng mục này nghiên cứu thành công thì sau này sẽ có một lượng lớn động vật biến đổi thành người, mà con người cần rất nhiều thứ khác với động vật, đơn giản nhất phải nói đến quần áo, toàn bộ phải mua mới cả. Neville được Lục Thu gợi ý nên giờ quyết định đầu tư kinh doanh quần áo. Đương nhiên hắn vẫn có lòng riêng muốn sản xuất quần áo mới cho Lục Thu, còn cả nội y nữa. Giờ Lục Thu đang nhờ chuyên gia thiết kế thời trang của Modes làm mấy món nội y vừa người, cuối cùng giờ cũng không cần phải mặc lại nội y cũ rồi. Bộ cô mang theo khi xuyên qua sau sự kiện bắt cóc kia không thể mặc lại nữa, cô chỉ có thể để trong một góc giữ lại làm kỷ niệm. Lục Thu nghe Neville kể lại những gì hắn làm xong thì lại nhịn không được dùng ánh mắt kính nể nhìn hắn một hồi lâu. Đúng là có đầu óc kinh doanh mà không hổ là chàng mèo tổng giám đốc bá đại mà, ánh mắt vô cùng nhạy bén. Neville ưỡn ngực tự hào. Hắn không nói cho Lục Thu là lúc hắn ra giá trên trời để mời nhà thiết kế về đã lấy Lục Thu làm người mẫu. Quần áo được thiết kế xong sẽ đưa sang cho hắn xem trước, được sự đồng ý của hắn mới có thể thông qua, đưa vào sản xuất. Để có thể thể hiện ra được hiệu ứng hoàn hảo nhất, sản phẩm sẽ được quảng cáo cùng với hình chiếu của người mẫu. Thế là mỗi ngày Neville đều có thể nhận được rất nhiều Thu Thu với đủ loại quần áo, kiểu tóc, phụ kiện khác nhau. Đúng là cứ như chơi trò chơi thay quần áo vậy. Ngày nào hắn cũng nhân lúc Lục Thu không chú ý chụp rất nhiều ảnh cho cô, lại có được rất nhiều búp bê Thu Thu với nhiều biểu cảm, động tác thay đổi khác nhau. Nếu để Lục Thu nhìn thấy thì có lẽ cô sẽ liên tưởng đến trò chơi thời trang nào đó rất thịnh hành. Khi Lục Thu đã chuẩn bị tâm lý sẽ phải đợi đến sang năm thì Felikin đã vội vàng báo cho cô một tin tốt. "Có một động vật thí nghiệm thành công." Vì hình ảnh của con người là dựa theo hình ảnh của Lục Thu là thông tin trong trung tâm dữ liệu suy ra xem như hình ảnh tham chiếu, nên khi thí nghiệm thành công thì ngay lập tức Lục Thu – bản gốc con người đã được gọi đến căn cứ thí nghiệm. Neville vẫn còn đang ngủ, đưa Lục Thu đến lớp xong thì hắn cũng không về nhà mà tìm một góc hẻo lánh trong phòng quan sát của trường học ngủ một giấc. Lục Thu vừa nhận được tin thì ngay cả đồ đạc cũng không kịp thu dọn mà lao thẳng đến phòng quan sát, bổ nhào vào ngực Neville. Neville đang mơ màng ngủ, nhận ra mùi của cô thì cũng không mở mắt ra, nhấc vuốt kéo cô lên bụng mình. "Tan học rồi?" Hắn khẽ hỏi. Lục Thu vùng vẫy một lát, hưng phấn nói: "Không phải, có tin tốt, thí nghiệm thành công rồi! Bây giờ chúng ta qua đó đi!" Neville lập tức trợn trừng mắt, xoay người ôm lấy cô bay ra ngoài. Vừa bay đến trên Vương cung thì đã có một chiếc phi hành khí đến gần. Leo lên phi hành khí đến phòng thí nghiệm, lần này trong phòng thí nghiệm ai nấy đều bận rộn cả, trên mặt mỗi nhân viên nghiên cứu đều treo nụ cười mừng rỡ. Lặp đi lặp lại, thất bại vô số lần, đã lâu như vậy rồi, rốt cuộc cũng thành công. Dù không biết trạng thái này sẽ duy trì bao lâu, nhưng chỉ cần thành công một lần thì sẽ có lần thứ hai, thứ ba, mãi đến khi ổn định mới thôi. Neville và Lục Thu thay trang phục vô trùng xong rồi tiến vào phòng thí nghiệm, Felikin cũng ở đây, ông ta bỏ hết công việc trên tay xuống, ngay cả một hội nghị quan trọng cũng dời lại, vội vàng chạy thẳng đến. Động vật đầu tiên thuận lợi biến thành người chính là con khỉ có trạng thái ổn nhất kia. Không giống như người khổng lồ trong tưởng tượng của Lục Thu, hình người của anh ta không quá cao, chỉ chừng hai mét. Mái tóc màu nâu nhạt, màu mắt cũng vẫn giữ nguyên. Đôi mắt của anh ta rất lớn, hốc mắt hãm sâu, mũi hẹp không cao lắm, môi hơi vểnh, trán hơi cao. Tay chân thon dài, bàn chân lớn, giữ lại một chút đặc thù của khỉ nhưng cũng không nhiều, vừa nhìn đã nhận ra là một người nam tiêu chuẩn. Chỉ là lưng của anh ta bất giác hơi cong. Có một nhân viên nghiên cứu vỗ nhẹ lên lưng anh ta, anh ta lập tức cố gắng rướn thẳng lưng đứng lên, lo lắng nhìn về các nhân viên nghiên cứu. "Có thể nói chuyện không?" Felikin hỏi. Anh khỉ gật gật đầu mở miệng, giọng nói cứng ngắc, không lưu loát lắm: "Có... thể." Âm giọng không thay đổi quá lớn so với trước, có thể nhận ra là của cùng một chủ. Lục Thu nhảy xuống khỏi ngực Neville, đứng bên cạnh người mới này. Tất cả ánh mắt của nhân viên thí nghiệm đều chuyển qua chuyển lại trên người cả hai. Nhìn từ bên ngoài thì có thể gần như xem là thành công rồi. "Dùng tay thử cầm nắm đồ vật xem." Một nhân viên nghiên cứu yêu cầu. Anh khỉ kia rất nhẹ nhàng cầm đồ lên, chuyển qua giữa tay trái và tay phải. Nhưng vốn năm ngón tay của khỉ cũng đã rất linh hỏa, những hành động này cũng bình thường không đáng kể. "Có thể leo cây không? Không có móng, nếu leo cây hẳn là hơi khó khăn." Anh khỉ nhìn quanh gian phòng, nơi này không có chỗ nào thích hợp để leo cả, nhưng anh ta vẫn níu lấy vách tường bò lên thử, đúng là khó hơn, không có móng trợ lực, cũng chỉ có thể nhờ vào lực của ngón tay. Nhưng ảnh hưởng cũng không lớn. Trên mặt Felikin lập tức nở nụ cười thật lớn, lệnh cho các nhân viên nghiên cứu kiểm tra sức khỏe toàn diện, kiểm tra tình trạng cơ thể, hoạt tính tế bào, mật độ xương cho anh ta. Đợi sau khi kiểm tra toàn diện rồi tiếp tục thử nghiệm thể chất của anh ta, so sánh với số liệu lúc làm động vật thí nghiệm. Felikin rất hài lòng với tất cả, chỉ duy có một điểm ông ta không hài lòng nhất chính là chiều cao, vốn con khỉ kia rất cao, nhưng sau khi biến thành người thì tứ chi đều rút lại rất nhiều, rất kỳ quái, ông ta cũng không biết đây có coi là một sai lầm hay không. Mấy nhân viên nghiên cứu nói: "Hình người và hình thú không giống nhau lắm, mật độ xương và cơ bắp đều xảy ra biến hóa nên mới thu nhỏ lại, có lẽ là đa số động vật đều sẽ bị thu nhỏ." Lục Thu nghe thấy câu này thì nỗi lo lắng luôn hiện hữu trong lòng cuối cùng cũng buông xuống. Vậy thì cũng không cần quá lo lắng chiều cao của cô và Neville chênh lệch quá lớn, Neville còn thấp hơn khỉ một chút, đoán chừng nếu biến thành người cũng cao một mét tám mấy, cao lắm thì một mét chín, vô cùng hoàn hảo. Đương nhiên, nếu cô có thể cao đến một mét bảy thì càng hoàn hảo hơn rồi. "Tình trạng những động vật thí nghiệm khác thế nào rồi?" "Những động vật khác không thành công lắm, vẫn giữ lại đặc thù tai, đuôi và móng vuốt." Nhân viên nghiên cứu tiếc nuối nói: "Đây đã là cực hạn rồi, bọn họ không thể tiếp tục thí nghiệm nữa." "Tại sao lại như vậy?" "Đặc thù gen trong cơ thể họ tương đối ít, đặc điểm gen nguyên bản cũng thể hiện rõ ràng hơn, không thể sửa đổi hoàn toàn được, nếu không sẽ xảy ra biến hóa không lường trước được." Càng có nguy cơ sẽ biến thành quái vật. Dựa theo kết quả này suy đoán, thí nghiệm của những động vật này cũng không tính là hoàn toàn thất bại, theo cách hiểu nào đó cũng có thể nói là thành công. Điều kiện hạn chế, bọn họ cũng chỉ có thể ngừng lại tại đây, dù có dùng cách nào cũng không thể cải thiện. Lục Thu đã có thể tưởng tượng được sau này sẽ có thêm bao nhiêu người thú có tai rồi đuôi rồi móng vuốt. Cô sờ sờ mũi, không có máu mũi. Kỳ thật, giữ lại những đặc thù này cũng đâu có gì xấu. Lục Thu tò mò hỏi: "Vậy sau khi biến thành người còn có thể biến lại thành hình thú không? Sao mà biến được, có cần điều kiện đặc biệt gì không, hay là có thể tự do biến đổi?" "Có thể, nhưng phải cần thời gian, giờ có thể duy trì mười hai giờ, không vượt quá hai mươi bốn giờ được. Trong thời gian này nếu cảm xúc dao động hay nhận kích thích quá lớn thì sẽ biến thành hình thú. Vẫn còn chưa ổn định, phương pháp ổn định vẫn còn nghiên cứu thêm." Lục Thu gật gật đầu, có thể tự do biến đổi rồi thì chẳng phải thế giới này sẽ biến thành thế giới thú nhân thật rồi sao. Quá, quá mừng mà! Neville nhìn vẻ mặt kỳ quái của cô, kéo cô lại bên cạnh mình, nhìn về phía Felikin và những nhân viên nghiên cứu kia hỏi: "Lúc nào mới có thể chính thức mở rộng?" "Còn phải thí nghiệm lâm sàng ba lần nữa, đợi sau khi kết thúc, xác nhận phương pháp ổn định xong thì sẽ mở rộng trong phạm vi nhỏ trước, sau đó mới có thể phát triển với quy mô lớn. Dựa theo số lượng thú bây giờ tính toán thì dự tính trong vòng mười năm sẽ hoàn thành kế hoạch biến tất cả động vật thành người." Hạng mục này liên quan đến tương lai dài lâu, nhất định phải cẩn thận, phải xem xét kết quả thí nghiệm lâm sàng nhiều lần. Tất cả nhân viên nghiên cứu tham gia vào thí nghiệm đều không hy vọng sẽ xảy ra vấn đề gì, dù sao thì sau sự kiện này tên của bọn họ đều sẽ được lưu danh sử sách, sẽ được đưa vào sách giáo khoa lịch sử. Neville mím môi, đột nhiên quyết định: "Đợt thí nghiệm tiếp theo, ta muốn tham dự làm vật thí nghiệm."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]