Chương trước
Chương sau
Edit: Tiệm Bánh Sò
Neville đột nhiên hiểu ra câu nói bắt Lục Thu là để lấy lòng Phụ Vương của Oliver. Hắn lập tức nổi lên sự run sợ cực độ. Bọn họ muốn Lục Thu để làm gì chứ!
Longfellow xem như tỉnh táo, anh ta hỏi: "Như vậy thì phải làm sao mới có thể biến thành người?"
Felikin nở nụ cười: "Qua nhiều năm nghiên cứu đã phát hiện phải cần một con ngươi thật sự không mang theo bất kỳ gen của động vật nào khác. Sở dĩ trước giờ không thành công cũng là bởi vì chúng ta không tìm thấy sự tồn tại của con người."
"Vậy giờ người tìm được rồi sao?"
Ánh mắt Felikin nhìn về phía Lục Thu, ánh mắt Longfellow và Modes cũng di chuyển theo ông ta, đầy kinh ngạc.
Modes trừng lớn mắt không thể tin nổi: "Thu Thu chính là con người? Làm sao có thể chứ, người là như vậy sao? Sao lại không giống trong truyền thuyết?"
Felikin cũng lắc đầu: "Có thể là do khi lưu truyền kế thừa truyền thuyết có hơi khuếch đại."
Longfellow lại tiếp tục hỏi: "Có con người rồi sau đó phải làm thế nào?"
"Cái này thì còn phải nghiên cứu."
Lục Thu nghe thấy bọn họ đang thảo luận về mình, nghe mấy chữ còn phải nghiên cứu kia thì tâm trạng đang kích động đột nhiên bình tĩnh lại, cả người cứ như bị một xô nước lạnh xối thẳng từ đầu xuống chân, bắt đầu cảm thấy hơi sợ. Chuyện động vật có thể biến thành người đúng là rất đáng mừng, nhưng tiền đề là không muốn đẩy cô lên bàn thí nghiệm giải phẩu tí nào. Nếu như cô chết thì dù Neville có thể biến thành người cũng đâu có ý nghĩa.
Neville đã sớm không nghe nổi nữa, nổi giận đứng bật dậy lui về sau, đôi mắt đảo qua mấy động vạt tôn quý nhất Đế Quốc ở đây: "Các người quả nhiên vẫn mang tư thế tự tại cường đạo như vậy, các người có hỏi ý kiến của Thu chưa? Muốn chạm vào cô ấy, có nghĩ cũng đừng nghĩ, trừ phi ta chết."
Lông trên người hắn đều xù tung cả lên, đột ngột lao tới Felikin đang ngồi ở vị trí đầu bàn. Tốc độ của hắn vô cùng nhanh, đợi Longfellow phản ứng kịp muốn ngăn cản thì móng vuốt Neville đã kề vào cổ Felikin rồi. Giọng điệu hắn lạnh như băng, nói: "Dám động vào cô ấy, ta giết ông."
Lục Thu ôm chặt lấy cổ hắn, không nói gì, cũng không ngăn cản. Modes đã kinh hãi đến mức hoàn toàn hóa đá, Longfellow muốn khuyên hai câu, nhưng lúc này không ai để ý anh ta nói gì cả, chỉ có Oliver nằm trên ghế cười ha ha cứ như đang xem kịch vui vậy.
Không phải là không thể né, nhưng Felikin lại không động đậy, chỉ ngửa đầu nhìn Neville, cảm xúc phức tạp trong lòng không ngừng phun trào. Đối với đứa bé này, ông ta đã mắc nợ nó rất nhiều. Có thể là do lớn tuổi rồi nên ông ta càng ngày càng muốn đền bù cho nó. Nhưng những lúc đối mặt với Neville, cả người nó lúc nào cũng mọc gai nhọn, hoàn toàn không thể nào kết nối. Ông ta bình tĩnh giải thích: "Ta biết Thu Thu quan trọng biết bao nhiêu với con, cũng không có ý định cướp cô bé đi, chuyện Oliver cũng không phải do ta chỉ định. Thực tế nhiều ngày trước ta đã biết thân phận của Lục Thu rồi, nhưng ta không hề làm gì cả, cũng không tiết lộ tin tức ra ngoài. Rốt cuộc thì con người có phải trông như thế này thật không cũng chỉ là kết quả của sự suy diễn mà thôi, không chắc chắn hoàn toàn. Còn chuyện nghiên cứu chỉ là rút một ít máu, lấy gen tiêu bản thôi. Con nghĩ là ta sẽ làm gì? Mang cô bé đi giải phẫu sao? Rốt cuộc trong lòng con ta là hạng người nào chứ?"
Neville vẫn không tin ông ta sẽ tốt bụng như vậy lắm, mặc dù thủ đoạn của Oliver hèn hạ chẳng vẻ vang gì, nhưng so với Felikin thì hắn ta cũng chẳng đáng kể gì. Có thể ngồi an ổn trên Vương vị nhiều năm như vậy, vị Bệ hạ này sao có thể là loài động vật có lòng tốt vậy được. Nếu không thì ông ta cũng sẽ không làm ra loại chuyện đó với mẹ hắn rồi lại hoàn toàn không chịu trách nhiệm. Nói cho cùng, sống trên Thủ Đô tinh nhiều năm như vậy, kẻ mà Neville hận nhất, cũng muốn giết nhất chỉ có Felikin. Neville căm hận mình vẫn còn chưa đủ mạnh, thứ quan trọng nhất cũng không thể bảo vệ được. Chỉ một tên Oliver thôi cũng đủ khiến hắn suýt chút nữa mất đi Lục Thu rồi.
Felikin cũng biết chỗ khúc mắc của hắn: "Ta biết con vẫn còn hận ta không đối xử tốt với mẹ con, cái chết của bà ấy đúng là ta cũng có trách nhiệm rất lớn, dù con có nghĩ thế nào, muốn làm gì thì ta cũng không trách con. Nhưng chuyện biến thành người này cũng không phải tư tâm riêng của ta mà có liên quan đến sự phát triển của toàn bộ Đế Quốc. Hình thú có hạn chế lớn bao nhiêu, ta tin rằng con cũng rất rõ, mấy năm nay số lượng động vật khai trí không ngừng giảm sút, nếu không thử thay đổi thì toàn bộ Đế Quốc đều có thể sẽ biến mất."
Hình thái của động vật khiến bọn họ có rất nhiều chuyện không thể làm được, đa số động vật tứ chi không linh hoạt đều chỉ có thể sử dụng cánh tay máy hỗ trợ, còn có một số ngay cả cánh tay máy cũng không thể sử dụng được. Đừng thấy động vật khai trí ở Đế Quốc Diễn Thú rất nhiều, trên thực tế động vật có thể cống hiến cho Đế Quốc rất ít, đồng thời có nhiều chủng tộc tuổi thọ rất ngắn, cũng chỉ có hai, ba mươi năm.
Căn cứ theo thống kê thì những năm này số lượng động vật khai trí xuất hiện đã giảm bớt, còn giảm theo tỷ suất một phần mười nghìn hằng năm. Nếu không có sự thay đổi nào thì một ngày nào đó sẽ không còn động vật khai trí nữa, toàn bộ Đế Quốc cũng sẽ sụp đổ, quay về thời kì hoang dã không có xã hội. Kết cục này, bất kỳ đời Đế Vương nào cũng không muốn nhìn thấy, thế nên dù hy vọng có xa với thì mỗi một đời Vương khi giao quyền đều sẽ trịnh trọng căn dặn đời tiếp theo tiếp tục tìm ra giải pháp. Sự xuất hiện của Lục Thu chính là một bước ngoặt, thế nên dù vẫn còn chưa chắc rốt cuộc cô có phải con người hay không, Felikin cũng muốn thử một lần.
Thấy Neville vẫn không thả lỏng chút nào, Felikin ngược lại nhìn về phía Lục Thu: "Thu Thu, tên đầy đủ của cô là Lục Thu là?"
Lục Thu ngẩng đầu lên từ trong ngực Neville, cảm xúc cô đã trấn định lại. Neville không thể giết chết Felikin, cũng không thể giết hết những Vương tử khác để leo lên Vương vị. Neville chỉ cần vui vẻ tự do sống là được, không cần phải gánh vác tội nghiệt và áp lực lớn như vậy. Huống chi Felikin nói chỉ rút máu thôi, nếu như là thí nghiệm kiểu này thì cô có thể chấp nhận.
Nói ích kỷ một chút thì người chính là động vật quần cứ, cô rất thích rất thích Neville, dù thích hình mèo của hắn nhưng cô cũng cần đồng loại, cũng muốn có thể gần Neville thêm một bước nữa. Không phải là vì mấy suy nghĩ đồi trụy nào đó đâu...
Chỉ vì bất an mà thôi.
Neville bất an, nàng cũng sẽ bất an.
"Neville, thả vuốt xuống đi, thả lỏng một chút, để tôi nói chuyện nào." Cô ôm lấy chân trước Neville, từ từ khuyên hắn thả Felikin ra: "Ngoan, không sao đâu, đừng căng thẳng."
Neville cúi đầu nhìn cô, Lục Thu cười cười với hắn: "Tin tưởng tôi, được chứ?"
Rốt cuộc Neville cũng ôm cô lui về sau một bước.
Lục Thu thở phào nhẹ nhõm, quay đầu nhìn Bệ hạ, trả lời vấn đề vừa rồi của ông ta: "Tôi là Lục Thu, ngài nói chuyện nghiên cứu là chỉ rút máu thôi sao? Không cần làm gì khác à?"
Felikin gật đầu: "Đúng vậy, Đế Quốc có một hạng mục nghiên cứu về con người, nếu như máu của cô có thể dùng để phân tách gen thì viện khoa học sẽ thử nghiên cứu nuôi cấy. Còn những chuyện khác thì chưa có gì cả, cũng không biết sau này cần những gì, nhưng ta có thể đảm bảo sẽ không để cô bị thương hay gặp bất kỳ nguy hiểm tính mạng nào."
Đến giờ thì điều bọn họ cần nhất chính là một chuỗi gen hoàn chỉnh của con người. Đây là thứ đơn giản nhất mà cũng khó nhất. Chỉ cần một giọt máu thôi, nhưng lại không có con người tồn tại, vì một giọt máu này mà bọn họ đã đợi ngàn năm rồi.
Lục Thu suy xét một hồi, khẽ gật đầu với ông ta: "Được, ta có thể đồng ý hỗ trợ thí nghiệm, nhưng ta vẫn còn có điều kiện."
Neville gấp gáp ngăn cô lại: "Không được, em không thể đồng ý."
Lục Thu rướn người lên ôm lấy mặt hắn hôn nhẹ một cái, khẽ nhẹ giọng nói: "Nhưng tôi muốn thử. Tôi hy vọng có thể sống chung với anh đến già, hy vọng anh có thể sống lâu trăm tuổi."
Tuổi thọ của mèo không dài bằng con người, cô không thể nào tưởng tượng nổi cuộc sống mất đi Neville là thế nào. Chỉ vì điểm này thôi, dù có cố gắng thế nào, trả giá thế nào Lục Thu cũng không tiếc.
Neville ngây ngẩn. Hắn không nghĩ tới Lục Thu sẽ nói những lời này, điều này khiến hắn vừa cảm động vừa đau lòng. Cuối cùng, hắn nhìn thật sâu vào mắt Lục Thu, vẻ mặt dần dần hòa hoãn lại, vô cùng khó khăn nói: "Được."
Lục Thu bật cười, dán sát mặt mình cọ cọ trên mặt hắn: "Tôi ra một điều kiện với Bệ hạ, anh muốn ngài ấy làm gì?" Cô nói thầm: "Đây là cơ hội tốt, không thể bỏ qua."
Neville bị biểu cảm trên mặt cô chọc cười, nhưng vẫn kiềm lại, hắn hỏi: "Vậy em muốn cái gì?"
Lục Thu bẻ ngón tay nghĩ nghĩ: "Hình như không có gì muốn cả, tôi chẳng cần gì cả." Nghĩ một lát, đột nhiên cô nhớ đến một chuyện, lập tức quay đầu nói lớn: "Tôi nhớ là Neville bị hạ lệnh không được đến Thủ Đô tinh, tôi muốn ngài thu hồi mệnh lệnh này, sau này anh ấy có thể tự do đi lại trên tất cả tinh cầu." Mẹ Neville được chôn cất tại Thủ Đô tinh, từ khi bị cấm đến đây, hắn đã rất lâu không đi thăm mộ mẹ rồi.
Neville lại kinh ngạc lần nữa, hắn rủ mắt xuống, lần này là bật cười thật.
Yêu cầu này đối với Felikin mà nói chẳng là vấn đề gì, ông ta đồng ý rất tự nhiên: "Được, ta đồng ý với cô."
Lục Thu gật gật đầu, bày ra vẻ mặt anh dũng hy sinh: "Lúc nào thì rút máu? Nhanh chút đi, tôi còn muốn dạo chơi ở đây nữa. Tôi có thể đi lại trong Vương cung không? Tôi muốn đi xem chỗ ở lúc trước của Neville."
Felikin thật ra rất thích cô, nghe vậy thì khẽ gật đầu: "Được, ta sẽ cấp quyền hạn cho cô. Trên Thủ Đô tinh có rất nhiều điểm vui chơi, hy vọng cô sẽ chơi vui vẻ."
Lục Thu thận trọng cảm ơn ông ta.
Rất nhanh, cửa phòng họp mở ra, Lục Thu được đưa vào phòng y tế của Vương cung. Nói rút máu thì chỉ rút máu thật thôi, nhưng cũng lấy thêm ít nước bọt, tóc móng tau và biểu bì da của cô nữa, mấy thứ này cũng chỉ là thứ râu ria vụn vặt thôi. Rút hai trăm mililit máu, giờ thể chất của Lục Thu rất tốt, dù có rút luôn tám trăm mililit thì cũng không thành vấn đề. Lỗ kim nhanh chóng biến mất, bác sĩ còn rất chu đáo chuẩn bị cho cô một cái bình lớn, bên trong đựng sữa quả, dinh dưỡng rất cao, mùi vị cũng ngon tuyệt, có cảm giác như uống sữa Vượng Tử ở Địa Cầu vậy. Lục Thu ôm cái bình mút mút hai cái, lắc lắc Neville ôm cô mãi không chịu thả.
"Anh có muốn uống thử một ngụm không? Cái này uống cực kỳ ngon luôn."
Neville lắc đầu, cứng ngắc nói: "Không uống."
Hắn nhìn Lục Thu bị rút một ống máu lớn, sắc mặt trầm xuống, con ngươi tròn biến thành hình bầu dục luôn, mí mắt trên híp lại, trông rất hung dữ. Bác sĩ rút máu cho Lục Thu bị hắn nhìn chằm chằm đến mức tay chân run hết cả lên.
Lục Thu chỉ vào phía trước ý bảo hắn đi ra ngoài, vừa đi vừa nói: "Chỉ có tí máu này thôi mà, chuyện nhỏ. Ta nói cho anh biết nhé, hiến máu cũng tốt cho cơ thể lắm đấy. Trước kia chỗ của tôi thường xuyên hiến máu, trong trường cũng tổ chức hiến máu, còn có quà tặng nữa."
Từ sau khi mở lòng nói với Neville mình là con người, hơn nữa lại đến từ một thế giới khác, Lục Thu nói chuyện cũng thả lỏng hơn nhiều, không còn nói gì cũng phải cân nhắn từng chữ trước sau như trước nữa. Quả nhiên, Neville đã bị cô dời lực chú ý đi.
"Chỗ của em là thế nào?" Hắn hỏi.
"Khoa học kỹ thuật lạc hậu hơn thé giới này nhiều, không có quang não, nhưng mỗi người đều có điện thoại, lớn chừng bàn tay này, màn hình không thể trình chiếu lập thể, còn phải cần dùng điện, ngày nào cũng phải nạp điện. Có máy bay nhưng không có phi hành khí, tốc độ máy bay không nhanh như vậy, trong vòng một ngày không thể nào đi hết một vòng tinh cầu được. Dù có phi thuyền có thể ra ngoài vũ trụ nhưng không thể tùy ý mang mọi người đi di lịch ngoài vũ trụ được. Chúng tôi vẫn chưa tiến vào thời đại vũ trụ, tất cả mọi người đều sinh sống trên một hành tinh.
Neville nói: "Giống như Đế Quốc mấy ngàn năm trươc vậy."
"Cũng không khác lắm, con người cũng nuôi động vật, thường gặp nhất chính là mèo chó, cũng có mấy loài như chim, vẹt, hamster, nhưng tất cả động vật đều không có khai trí, tất cả đều là động vật phổ thông. Chó mèo được yêu thích nhất, còn có cả những người làm người hầu cho chó mèo nhà mình nữa."
Neville vội vàng hỏi lại: "Vậy nên lúc ban đầu em xem ta như sủng vật sao?"
Dù trong lòng Lục Thu có nghĩ như vậy cũng không thể thừa nhận được, cô lắc đầu điên cuồng phủ nhận: "Không có không có không có đâu, thật không có mà, bọn tôi đều coi mèo là chủ nhân cung phụng hết."
Neville nhìn chằm chằm cô, lại hỏi một vấn đề chết đứng: "Em tắm rửa chải lông xoa bóp thuần thục như vậy, trước kia cũng từng nuôi mèo rồi?"
Đây là tình cảnh bị anh chủ mèo tra hỏi gì chứ, rõ ràng là hệt như bị bạn trai hiện giờ hỏi chuyện về bạn trai cũ vậy. Lục Thu lập tức nói lái sang chuyện khác: "Có phải lông của anh dài ra rồi không? Có muốn cắt lại không? Để tôi xem thử móng vuốt mọc ra chưa nào."
Neville giơ móng vuốt lớn trăng trắng lên cho cô xem: "Phải chờ hai ngày nữa. Mèo của em nuôi có kén ăn không?"
Lục Thu bật thốt lên: "Kén lắm, vô cùng kén ăn." Nói rồi cô lập tức ngậm miệng.
Cô hơi chột dạ ngẩng đầu nhìn lại, phát hiện vẻ mặt Neville chỉ hơ hững, chẳng có biểu cảm giận hờn gì lắm. Hắn chỉ hỏi một câu: "Vậy nó đẹp hay là ta đẹp hơn?"
Lục Thu: "..." Khi bạn trai hiện tại hỏi bạn trai cũ của em đẹp hơn hay là ta đẹp hơn, đáp án tiêu chuẩn nhất là gì?
"Đương nhiên là anh đẹp nhất rồi, trong lòng tôi cả vũ trụ này không có con mèo nào đẹp hơn anh hết. Con mà tôi nuôi đã sớm qua đời rồi, nó bị bệnh, đã nhanh chóng đi rồi." Bệnh phát rất nhanh, không bao lâu thì mèo đã không còn, vì vậy mãi lâu về sau Lục Thu cũng không nuôi sủng vật nữa.
Neville im lặng, không hỏi thêm nữa.
Sau khi lấy máu xong cũng không thể tiến hành kế hoạch biến đổi thành người ngay được, phải nghiên cứu trước đã, rốt cuộc phải nghiên cứu bao lâu thì cũng chưa biết, trong thời gian này còn cần Lục Thu trợ giúp bất cứ lúc nào nên trong thời gian ngắn cô cũng không thể rời đi được. Bọn họ được sắp xếp ở nơi mà Neville đã từng ở lúc trước.
Mỗi vị Vương tử đều có sân và phòng riêng, chỗ ở của Neville rất lớn, nhưng cũng hơi xa, gần như ngoài phía Bắc ngoại ô. Lục Thu vô cùng hứng khởi bảo Neville mang cô đến xem thử. Trên đường đi Lục Thu tìm được rất nhiều nơi quen thuộc.
"Khu núi giả này tôi nhớ nè, lúc đó anh đang đứng trên đỉnh núi này, Langdon trốn ở đằng kia quay lén anh."
Cô bảo Neville đứng trên núi giả tạo dáng, chụp lại cho hắn một tấm hình nữa. Mèo lớn vô cùng phối hợp, còn chụp không ít hình kỳ quái. Cả đường đi hai người cứ vừa đi vừa nghỉ như thế, làm trễ nãi không ít thời gian.
Nơi đã từng cho rằng vừa đồ sộ vừa áp lực, giờ đi lại một lần nữa, trong lòng Neville có mấy phần hoài niệm, thậm chí còn cảm thấy hơi cũ kỹ, không còn xa hoa như trong hồi ức nữa. Thủ vệ của Vương cung rất nghiêm ngặt, khắp nơi đều có động vật mang đồng phục đeo vũ khí trấn giữ, thỉnh thoảng còn có một tia sáng đỏ hiện lên. Lúc tia sáng ấy quét qua người, Lục Thu nhìn thấy trên quang não phát ra tiếng thông báo nhỏ, nhưng cũng có thể là Felikin đã mở quyền hạn cho cô nên những trạm gác này cũng không ngăn cản.
Đến chỗ ở lúc trước của Neville, gian nhà chỉ có ba tầng, cao chưa đến bốn mươi mét, không trang bị thang máy. Trong sân có một cái cây và một hồ nước, cái hồ không lớn không nhỏ, trong hồ còn nuôi không ít cá chép vàng, mỗi con cá chép đều dài hơn một mét, chỉ là trông hơi gầy, có thể là do đã lâu rồi chưa được cho ăn. Dưới cây có một đống đất cao nhọn, trông hơi kỳ quái, Lục Thu tò mò đi qua.
"Đây là cái gì?"
Trước đống đất không có gì cả, chỉ chất một đống như vậy.
Vẻ mặt Neville phức tạp trả lời: "Đó là mộ của mẹ ta. Lúc ta tìm thấy bà ấy thì chỉ tìm được một chút xương cốt nên ta đã chôn cất chúng, không phải ở đây đâu, là ở nhà mà ta từng sống, cách nơi này hơi xa. Sau khi quay về vì quá nhớ bà nên ta lại xây thêm một cái nữa ở chỗ này, sau đó thì bị san bằng. Lúc ta rời đi thì cái mộ này đã không còn, cũng không biết là ai làm lại."
Lục Thu nghe vậy thì trang trọng bước tới, chắp tay trước ngực khom lưng hành lễ, trong miệng lẩm nhẩm, giọng cô quá nhỏ nên Neville không nghe rõ.
"Em nói gì vậy?"
Lục Thu vẫn yên lặng niệm xong mới đứng dậy nói: "Chào hỏi với bác gái."
Nói cho bà rằng giờ Neville đang sống rất tốt, cũng giới thiệu về mình một chút, với thân phận là nàng dâu tương lai.
"Có thời gian thì có thể mang tôi đi xem nhà khác của anh không?"
Neville gật đầu: "Ngày mai."
"Được."
Dạo qua phòng ngủ một vòng, chỗ ở của Neville trang hoàng không tệ, rất xa hoa, nhưng trong phòng lại trống rỗng, đồ dùng trong nhà rất ít, có thể nhìn ra là có không ít đồ vật mới mua thêm gần đây.
"Chúng ta không ở lại đây." Lục Thu vừa mới nhìn quanh một vòng thì Neville đã kéo cô ra ngoài: "Bên ngoài Vương cung ta còn có một nhà khác nữa." Lúc trước khi bị đuổi khỏi Thủ Đô tinh thì căn nhà mua ở đây cũng không bán đi mà vẫn còn đó.
Mới ra khỏi sân thì Modes đã tung váy trắng bay tới, phía sau cô bé còn có một đống động vật hầu hạ theo sau.
"Thu Thu."
Nhìn thấy Lục Thu, Modes vẫn còn hơi kinh hãi, đồng thời lại rất tò mò. Cô bé từ từ mò sát đến bên cạnh Neville, lại không dám đến quá gần, lờ mờ nói: "Anh, em có thể mời Thu Thu đến chỗ em chơi không?"
Neville cúi đầu nhìn Lục Thu, đợi câu trả lời của cô.
"Được, đi đi thôi." Lục Thu gật đầu không chút do dự.
Lần này Neville không ngăn cản Lục Thu tiếp xúc với Modes như trước nữa, hắn mở dây xích ra, chỉ đứng bên cạnh nhìn bọn họ.
Lúc này, Longfellow tìm đến.
"Oliver đang thu dọn đồ đạc, hôm nay sẽ rời đi. Thật xin lỗi, ta đã không kịp thời phát hiện động tĩnh của nó, liên lụy đến cậu rồi."
Neville lắc đầu không nói gì, cuối cùng thì có phát hiện hay không cũng chả sao cả. Trong chuyện lần này kẻ được lợi nhiều nhất chỉ có anh ta, vừa có thể đánh rớt hoàn toàn một đối thủ, vừa có được cơ hội biến thành người, thậm chí còn không cần hao tâm tổn trí.
Longfellow không để tâm đến sự trầm mặc của hắn, quay đầu nhìn Lục Thu: "Cô ấy rất tốt."
"Đó là đương nhiên." Neville lập tức nói.
"Đúng là ghen tị với cậu."
Một con mèo với bộ lông màu nâu nhạt có vằn nhẹ giọng nói, vẻ ngoài anh ta rất giống Felikin, trên trán có hai đường vân trắng nhạt, hai bên mặt cũng có hai đường vân ngang màu trắng. Đồng tử của anh ta dưới ánh mặt trời là màu vàng nhạt, mà khi trong râm lại có màu xanh dương nhạt. Cặp vuốt với đệm thịt đen, trời sinh đã tự mang theo một khí chất tao nhã uy nghiêm. Neville kinh ngạc quay đầu nhìn anh ta.
Longfellow cười cười, cứ như là chưa từng nói câu đó vậy: "Nếu hai người cần gì thì cứ nói với ta, ta còn có việc đi trước đây."
Neville nhìn theo đuôi anh ta, tiếp tục quay đầu nhìn về phía Lục Thu.
Ngoại trừ tạm thời không thể rời khỏi Thủ Đô tinh, Felikin cũng không hạn chế tự do hành động của bọn họ. Hôm sau Neville mang Lục Thu ra khỏi thành Thánh Y. Phi hành khí đi thẳng về hướng Bắc, nhiệt độ càng lúc càng thấp. Lục Thu đã sớm mặc quần áo dày vào, che kín cả người.
Đây là một ngọn núi cao, trên núi phủ một tầng băng sương, rừng cây xung quanh lại thưa thớt, không nhìn thấy vết tích của bất kỳ động vật nào. Neville mang Lục Thu ra khỏi phi thuyền, dừng lại trước một tảng đá chắn ở lưng chừng núi.
"Vẫn còn, đây chính là nơi mà ta sống lúc còn bé."
Dịch chuyển tảng đá ra, đằng sau là một hang núi không lớn lắm, Neville cúi thấp người chui vào. Đây hình như vốn chỉ là một khe hở giữa núi đá, không gian bên trong không lớn lắm, Neville chỉ có thể nép sát vào vách đá mà đi, đi qua một đoạn đường thì không gian phía trước đã mở lớn hơn một chút. Ngay khi bọn họ đi vào thì đã kinh động đến động vật đang ngủ say trong đó.
"Grào!"
Không ngờ bên trong vẫn còn động vật khác ở, Neville cũng rất bất ngờ. Tốc độ của hắn tăng lên, rất nhanh đã nhìn thấy động vật chiếm cứ cái hang. Lục Thu vừa nhìn thấy động vật này thì lập tức quay đầu nhìn Neville. Lông của động vật này màu xám trắng, lỗ tai tròn tròn ngắn ngủn, đôi mắt màu hổ phách, lông vừa dày vừa xù tung, cái đuôi vừa to vừa tròn.Vì lông nó quá dài nên cái chân nó lộ ra chỉ một tí, chân rất ngắn, cứ như một quả cầu di động vậy. Hình như là một con thỏ. Ý nghĩ đầu tiên là giống hệt lúc Neville lúc chưa cắt lông. Đương nhiên, lông Neville không dài đến mức thành mèo chân ngắn, chân của hắn dài hơn một chút, tai và đuôi cũng không giống, hình dáng mặt cũng khác.
Neville thử nhe răng với con thỏ này, con thỏ rụt rụt người về phía sau, quay đầu lại nhặt con mồi giấu ra sau lưng mình rồi chạy ra ngoài. Hóa ra bên kia hang động vẫn còn một lối ra.
Lục Thu chưa bao giờ hỏi chủng loài của Neville, so với mèo ở Địa Cầu thì không có loài nào trùng khớp cả. Giống thỏ nhưng chân dài hơn thỏ, giống mèo Maine nhưng lại không lớn như mèo Maine, nói là mèo rừng nhưng cũng chẳng giống lắm. Tóm lại chính là kết quả của nhiều loài mèo với nhau, người ta thường gọi là mèo lai.
Neville dạo qua một vòng trong hang động, đã hoàn toàn không nhìn thấy dấu vết khi còn bé nữa, hắn hơi nuối tiếc ôm Lục Thu rời đi đến phần mộ của mẹ mình. Về sau khi có tiền thì hắn đã trùng tu lại phần mộ một lần nữa, không tính là xa hoa nhưng lại dùng chất liệu bền chắc nhất, còn xây phòng hộ xung quanh mộ để đảm bảo không bị động vật khác phá.
"Sau khi ta rời đi không bao lâu thì bà ấy qua đời, từ sau khi sinh ra ta thì thân thể bà ngày càng suy yếu, sau khi ta bị mang đi thì bà ấy cũng chẳng đi săn được, bị mấy động vậy xâm nhập vào hang giết chết. Bà ấy rất lợi hại, nếu không bị thương thì đã đối phó với những động vật kia dễ như trở bàn tay. Đợi khi ta quay về thì chỉ còn một chút xương gãy, chắp vá lại cũng không được đầy đủ." Neville đứng trước mộ trầm giọng nói.
Lục Thu đứng tựa vào hắn, trong lòng hơi khó chịu.
"Lúc bà ấy còn khỏe sẽ mang ta ra ngoài phơi nắng uống nước, ở đây có muốn tìm nguồn nước cũng không dễ, lần nào cũng phải đi lâu thật lâu. Kỳ thật ta... cũng có nhiều cái không nhớ rõ."
Đã qua rất lâu rồi, chính mẹ là người cổ vũ Neville tồn tại, hắn luôn cố gắng không ngừng nhớ lại khoảng thời gian sống cùng với mẹ để gắng gượng, nhưng thấm thoát vậy mà đã quên hết, đến giờ những gì nhớ lại cũng chẳng còn bao nhiêu.
Lục Thu lẳng lặng ôm chân trước của hắn, đợi cảm xúc của hắn dịu lại. Neville cười cười: "Không sao đâu, ta chỉ muốn nói cho bà ấy giờ ta sống rất, rất vui vẻ. Hy vọng tất cả đều thuận lợi."
Thuận lợi tất nhiên là nói đến nghiên cứu biến đổi thành người. Từ sau lần đầu tiên bị rút máu thì cứ sau năm ngày lại rút một lần, còn lấy một ít tủy xương. Lần này Neville nhìn chăm chăm chỉ rút ba mươi mililit, sau đó còn bồi bổ cho cô rất nhiều thức ăn dinh dưỡng và thuốc bổ.
Thời gian bọn họ ở lại Thủ Đô tinh, Vương hậu vẫn chưa từng xuất hiện, ngay cả lúc Oliver đi bà ấy cũng không xuất hiện. Neville không biết Felikin đã làm gì, cũng không muốn quan tâm. Ngày nào hắn cũng đi thúc giục tiến độ một lần.
"Được chưa?"
"Tiến độ nghiên cứu hôm nay sao rồi?"
Neville chỉ muốn mang Lục Thu trở về thôi, bọn họ đã dạo hết mấy thành phố trên Thủ Đô tinh cả rồi. Felikin thành lập một sở nghiên cứu bí mật, mời đến những chuyên gia đứng đầu toàn Đế Quốc, tất cả tiến độ và kết quả nghiên cứu đều là tuyệt mật. Tóm lại là tốc độ rất chậm. Ruth đã xử lý xong những chuyện khác rồi đến Thủ Đô tinh, vì đột nhiên xảy ra chuyện nên bọn họ không thể xem được chung kết giải thi đấu sủng vật. Langdon vẫn chưa biết chuyện này, khi đến chung kết không nhìn thấy bọn họ mới thăm dò được là xảy ra chuyện, sau khi tranh tài kết thúc cũng nhanh chóng trở về Thủ Đô tinh.
Ngày lại ngày trôi qua, Lục Thu và Neville cũng bắt đầu thích ứng với cuộc sống tại Thủ Đô tinh, cô lại khôi phục quy luật làm việc và nghỉ ngơi lúc trước, mỗi ngày đều học tập, vận động, cũng tiêm liều thuốc tăng cường thể chất lần thứ ba. Lần này cô đã cảm nhận được rõ ràng mình cao hơn, đo thử thì phát hiện mình đã cao đến chừng mét sáu ba, sáu lăm rồi. Neville thử giúp cô liên hệ với trường học trong thành đi dự thính, đưa cô đến trường học. Mỗi ngày Lục Thu chỉ di chuyển giữa hai điểm thành một đường thẳng, ngoại trừ ngẫu nhiên tụ tập với mấy người bạn thì gần như không hề ra ngoài, lúc nào cũng dính một chỗ với Neville. Từ sau khi đến trường, tiến độ học chữ của cô đột nhiên tăng mạnh, đã có thể viết một đoạn văn ngắn năm mươi chữ rồi.
Thời gian lặng lẽ trôi qua, đến giữa mùa hè, mặt trời ngày ngày treo trên cao, cũng may không tỏa nắng gắt lắm. Tóc Lục Thu đã dài đến eo, mỗi sáng sớm Neville đều phải mơ mơ màng màng dậy tết tóc cho cô rồi mới ngủ tiếp. Đúng vậy, bây giờ hắn đã học được kỹ năng đặc biệt này rồi. Dù móng vuốt không linh hoạt lắm, bím tóc tết cũng lỏng lỏng lẻo lẻo. Vì không để móng vuốt cắt phải tóc, hắn còn đặc biệt làm thêm một bộ vuốt giả đeo lên.
Ngay khi Lục Thu cho là mình còn phải đợi đến sang năm thì Felikin đột nhiên tìm đến bọn họ.
"Kết quả sơ bộ đã gần ra rồi, nhưng phải cần tìm động vật thí nghiệm thử. Nếu như... nếu như thành công..."
Nếu như thành công, lịch sử toàn Đế Quốc sẽ tiến vào một kỷ nguyên mới. Mà Lục Thu cũng sắp có thể nhìn thấy một thế giới mới. Chỉ là bây giờ cô đang xoắn xuýt một vấn đề rất nghiêm túc. Động vật ở đây khổng lồ như vậy, nếu biến thành người cũng là người khổng lồ thì phải làm thế nào? Vấn đề khác loài được giải quyết rồi, giờ lại kẹt ở vấn đề lớn nhỏ hả?!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.