Ổ nhỏ chật ních ấp kín cây xúc xích. Thậm chí Hạ Xuyên còn cảm giác thấy cổ tử cung của Hoắc Vãn một cách rõ ràng. Hành động tấp tới tấp lui kéo theo cơ man là mật hoa, nhóp nhép mấy tiếng rồi chảy dài theo cơ thể, tạo thành một đóa hoa nhỏ đậm màu trên nệm.
"Ưm..." Hoắc Vãn rên rỉ khó mà kiềm chế nổi, cậu chỉ hy vọng Hoắc Vãn thúc nhanh lên một chút chút nữa thôi. Nhưng Hạ Xuyên lại như không hề hay biết nỗi bứt rứt đầy gấp gáp của cậu vậy, hắn cứ nhởn nha nhởn nhơ thế thôi.
Hai chân móc lên eo Hạ Xuyên của Hoắc Vãn đã bắt đầu nhũn ra, hai tay bị Hạ Xuyên ghì lấy hai bên đầu, mười ngón tay đan nhau đầy quyến luyến.
Cậu rất trống rỗng, lại chẳng thể xuống nước van nài Hạ Xuyên tăng tốc độ lên, nên chỉ đành cắn môi chịu đựng với niềm trông ngóng Hạ Xuyên sẽ tự dưng hung hãn.
"Cục cưng, tốc độ này ổn chứ?"
"Ừm..."
"Muốn gì phải tự mình nói ra, đừng xấu hổ." Hạ Xuyên bắt đầu dụ dỗ.
Hạ Xuyên cắn môi, hai má đỏ lựng: "Em..."
"Hửm?"
Hạ Xuyên hé môi, suýt thì bật thốt ra ham muốn của mình. Nhưng cuối cùng lý trí vẫn chiến thắng, cậu nỉ non đầy mềm mại: "Không sao..."
Hạ Xuyên bật cười, "Em đáng yêu quá đi mất thôi cục cưng à"
Rõ ràng là tiểu thiếu gia được cả nhà chiều chuộng, nhưng lại hiền lành ôn hòa chứ không hề buông thả phóng túng. Như thể là cây trinh nữ, bề ngoài thoạt trông nhã nhặn mà xa cách, thực tế chạm cái là run,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/mien-vi-ky-nam/1124541/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.